“Dạ, đúng thể, đúng là chị dâu nói như vậy. Em chỉ không 1yên tâm về anh ấy lắm thôi.”
Nghe vậy, Lục Kiêu nheo mắt lại. Anh không nói gì, không có nghĩa là anh tin. Lý Tại Quân sợ đến mức bịt chặt miệng, xoay người đi không biết phải làm sao.
Thôi dẹp, thề thốt gì đó thì miễn.
Nhìn dáng vẻ ấy của Lý Tại Quân, Lục Kiều đoán là bọn họ đi làm chuyện xấu với nhau rồi. “À, được. Nhưng bây giờ cũng mới mười giờ tối thôi, bình thường chúng ta có ngủ sớm thế đâu.”
Ôn Huyền cúi đầ2u nhìn đồng hồ.
Ai ngờ cô vừa dứt lời, Lục Kiêu lại lạnh nhạt nói: “Ừm, đúng là bây giờ còn sớm thật, nhất là đối với người muốn tới hộp0 đêm như em.” Ôn Huyền lập tức rụt vòi, muốn chui xuống gầm bàn. Anh là con giun trong bụng cô sao? Vốn dĩ kế hoạch của cô là dẫn Lý Tại Quân tới quán phục vụ chơi, căn giờ rồi đưa cô ấy tới hộp đêm quẩy tưng bừng. Ai ngờ chưa chơi xong ở quán phục vụ thì anh đã tới rồi, mọi kế hoạch tiếp theo đều bị lời phỏng đoán của anh phá tan. Với kinh nghiệm tác c2hiến bao năm, nếu anh không nhìn ra được đó là lời nói dối thì thật là buồn cười.
Còn nữa, nếu con bé này lo lắng thật thì làm sao lại ở7 đây ăn món Nhật thoải mái như thế.
Bọn họ không muốn nói, anh cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Ăn xong chưa? Hôm nay muộn lắm rồi, để anh 7đưa về khách sạn.” Cô mà đứng lên thì sẽ không giấu được chiếc micro ấy mất.
Lúc này Lý Tại Quận mới chợt hiểu ra chị dâu mình giấu micro ở...
Cô ấy không khỏi nhìn qua, sau đó lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em ăn xong rồi à? Ăn xong rồi thì đi thôi.” Lý Tại Quân vội vàng nói: “Vâng, em ăn xong rồi. Chúng ta ra ngoài trước đi, chị dâu còn phải đi thanh toán nữa.”
Lục Kiêu đứng lên, nhìn về phía quầy thu ngân, thản nhiên nói: “Không cần, để anh đi trả tiền.”