Lý Tại Quân lẳng lặng quay mặt sang nói khác, trong lòng cầu nguyện cậu ta đừng tới đây.
Cậuc ta mà tới thì toang mất. Lý Tại Quân cố kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cậu là ai vậy? Chúng tôi không biết cậu đang nói gì cả.” Vừa nói, cô vừa nháy mắt với cậu ta, ý bảo cậu ta nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh.
Cậu em kia trông còn non lắm, chưa hiểu nhiều về mấy mánh khóe trong xã hội.
Cậu ta nhìn Lục Kiêu, ấp úng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ấp úng: “Hay là... các chị tìm lại giúp em. Chiếc micro ấy là loại đính kim cương, đắt lắm, không thể mang khỏi quán được...” Nghe cậu ta nói những lời ấy, Ôn Huyền và Lý Tại Quân chỉ muốn đập đầu vào tường.
Ôn Huyền quay mặt đi, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy đời mình đến đây là hết.
Sau lưng cô cứ lạnh buốt, sắp bị nhìn thủng luôn rồi. Vừa nói, cậu ta vừa vội vã quay người đi. Lục Kiêu không nói năng gì, lẳng lặng đi theo cậu ta, có vẻ muốn biết cậu ta từ đầu tới. Trong lúc bọn họ đi về phía cửa, đột nhiên...
“Bich!”
Một tiếng vang nặng nề vọng ra, hình như có thứ gì đó rơi xuống sàn nhà. Những hình như ông trời muốn vùi dập bọn họ thì phải.
Cậu em trai đáng yêu ấy chạy tới chỗ bọn họ, dịu daàng cười nói: “Hai chị, vừa rồi ra ngoài, có phải hai chị vô tình mang thứ gì đi rồi không?” Ôn Huyền: “...”
Lý Tại Quân: “...” Lục Kiêu: “?” Bầu không khí như ngưng đọng lại giây lát.
Cậu em trong quán phục vụ cũng tròn xoe mắt nhìn chiếc micro, rồi lại nhìn Ôn Huyền, nuốt nước bọt cái ực. Cuối cùng, cậu ta nhắm mắt quay lại, nhặt chiếc micro lên rồi chạy đi như một làn gió, không nhìn cô cái nào. Ôn Huyền Vỗ trán, xoay người sang nơi khác.
Người đàn ông phía sau bước tới, dừng lại ở sau lưng cố.