Tài xế lái xe, Lục Kiêu ngồi trên ghế phụ lái. Bình1 thường Ôn Huyền và Lý Tại Quân cử gặp mặt là lại ríu rít trò chuyện với nhau, nhưng bây giờ một người cúi đầu giả vờ nghịch điện t2hoại, một người nhìn ra ngoài cửa sổ, tiện thể còn gặm móng tay. Cô nhận thua luôn đi, đợi về phòng rồi cho anh xử.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, khi bọn họ về tới khách sạn, Lục Kiêu không nói gì với cô, cũng không làm gì cả, chỉ cởi áo khoác ra, vào phòng ngủ lấy quần áo mang vào phòng tắm. Lý Tại Quân không chú ý tới, gặm lồi cả phần da ra, nhưng 7vẫn không nói câu gì. Đến lúc này, Lý Tại Quân mới biết chị dâu mình chỉ được cái nói mồm, gặp phải anh họ thì cụp đuôi ngay. Khi t7ới khách sạn, Ôn Huyền vội vàng xuống xe. Lý Tại Quân vừa xuống thì thấy anh họ đưa cho mình một tấm thẻ phòng. Lý Tại Quân: “Anh?”2 Lục Kiều không nhìn cô ấy cái nào: “Tự tới phòng đó ngủ.”
Dứt lời, anh đi thẳng luôn. Anh không nói năng gì, cũng không hỏi cô, coi cô thành không khí.
Ôn Huyền đang định về là sẽ vào phòng tắm trước: “..” Những tưởng sẽ bị phê bình một hồi, để anh hả giận là được, ai ngờ anh lại không nói câu nào, khiến cô không biết làm gì.