Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1004: Bài học của đội trưởng lục dành cho cô (1)



Lục Kiêu nhìn sang, khuôn mặt điển trai vẫn không có biểu cảm gì. Anh đứng lên, đi tới trước va li của cô, lấy áo ngủ ra cho cô, động tákc nhanh nhẹn dứt khoát.

Nhìn anh đi tới, ánh mắt Ôn Huyền lóe lên. Cô ho một tiếng, cố tình để lộ ra cánh tay trắng nõn như ngóc sen, như một sự dụ hoặc không lời.

Cô đã thấm nhuần câu nói kia rồi, chuyện giữa vợ chồng có thể giải quyết bằng một cuộc vận ađộng, một lần không được thì hai lần. Vấn đề là, Lục Kiều mang áo ngủ tới, nhét vào tay cô, không nhìn đi đâu cả.

Thậm chí khi bắt gặp thứ gì đó, biểu cảm của anh cũng không hề thay đổi. Ôn Huyền nhìn anh bỏ đi, miệng chu lên đến mức có thể treo được một chai xì dầu. Gì đây, anh muốn đánh, muốn mắng gì thì cứ việc làm đi, như bây giờ là định làm gì? Ôn Huyền nhanh chóng mặc quần áo, sấy tóc và thoa sữa dưỡng thể ở ngay bên trong.

Lúc đi ra ngoài, cô không có tâm trạng làm việc, vén chăn lên chui vào. Nhưng cô không ngủ, mà giương mắt nhìn người đàn ông đang đọc sách. Cô cắn môi, do dự nói: “Anh chưa ngủ à?” Lục Kiều còn chẳng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Em ngủ trước đi, không cần chờ anh. Anh chưa buồn ngủ.”
Ôn Huyền tủm chăn nằm trên giường một mình, lẳng lặng trầm tư một lúc, sau đó cô bỗng vén chăn lên, nằm nghiêng người sang, chiếc áo ngủ nửa che nửa đậy, để lộ ra cặp chân dài trắng mịn.

Cô bày ra một tư thế quyến rũ, chống tay lên đầu nhìn anh, dịu dàng nói: “Chồng ơi, đêm xuân mỗi khắc ngàn vàng, anh không muốn... vận động gì sao?”

Ánh mắt cô mị hoặc, mái tóc dài buông xuống, khuôn mặt mê hồn, cộng thêm lời ám chỉ rõ ràng như thế, người bình thường đầu thể nhịn được, đến cả phụ nữ cũng phải chảy nước miếng ấy chứ.

Nhưng Lục Kiều lại không mắc bẫy.

Nghe vậy, anh ngẩng đầu lên. Nhìn thấy dáng vẻ gợi cảm của cô, anh lại thản nhiên nói: “Xin lỗi, lúc này anh không muốn làm hành động nào khác ngoài việc thở.” Không muốn làm hành động nào khác ngoài việc thở, mỗi chữ đều vô cùng nghiêm túc. Nụ cười trên mặt Ôn Huyền cứng đờ lại, còn tưởng là mình sinh ra ảo giác nên nghe nhầm.