Trước khi ngủ, cô không hề có 1cảm giác Lục Kiêu về giường.
Không biết có phải là vì nghĩ nhiều hay không, cô còn mơ một giấc mơ tệ hại. Trong mơ, cô chửi thề một tiếng, những câu nói ấy lại văng ra từ miệng có thật. Mấy giây sau, cô dần dầ0n tỉnh lại.
Đã sang ngày hôm sau rồi. Ôn Huyền vội vàng nhìn sang bên cạnh, nơi đó chẳng có ai cả. Không thấy Lục Kiêu đầu. Cô cuống quýt ngồi dậy, sờ tay lên chỗ năm của anh, trong lòng mới thả lỏng hơn.
Còn có hơi ấm, chứng tỏ anh mới ra ngoài thôi. Ôn Huyền cầm đồng hồ trên tủ đầu giường lên xem, lúc này mới là sáu giờ sáng. Thấy vậy, trong lòng cô đã đoán được phần nào. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, sáng nào Lục Kiêu cũng dậy từ năm giờ sáng, sau đó chạy bộ tập thể dục các thứ. Còn cô thì thường ngủ đến bảy, tám giờ, lúc cô dậy thì Lục Kiều đã trở về và tắm rửa xong rồi.
Hôm nay chắc là vì giấc mơ tệ hại kia nên cô mới dậy sớm như thế. Lỡ dậy mất rồi, cô cũng không ngủ được nữa, bởi vì trong lòng có tâm sự. Giấc mơ kia cứ khiến cô cảm thấy phiền lòng, lăn qua lăn lại trên giường mấy lần liền, cuối cùng vén chặn đứng lên.
Mười phút sau, Ôn Huyền đã vệ sinh cá nhân xong, mặc một bộ quần áo đơn giản rồi lấy thẻ phòng đi ra ngoài. Cô đi đôi giày Gucci trắng, mặc quần jean ống rộng màu xanh kiểu dây rút, bên trên là chiếc áo len màu nude bó sát, cổ áo hình chữ V, để lộ ra một khoảng eo. Tay áo là kiểu thụng, lộ ra mấy ngón tay dài nhỏ trắng ngần, móng tay được sơn màu đỏ rượu.
Trong vẻ lười biếng tùy ý mang theo đối phần gợi cảm.
Mái tóc xoăn nhẹ buông xõa, dù chỉ ăn mặc đơn giản, nhưng vẫn rất đẹp.
Khách sạn này rất lớn, có mấy chục tầng. Ở vùng bến cảng Victoria, khách sạn này thuộc hàng cao cấp, đâu đâu cũng thể hiện rõ mức độ sang chảnh của nó. Trong này có cả phòng tập gym, bể bơi, phòng nghỉ, phòng bi a, phòng ăn, .. Ôn Huyền vào thang máy, tới thắng phòng tập gym. Để tiết kiệm thời gian, có lẽ Lục Kiêu sẽ không ra ngoài chạy bộ. Quả nhiên, khi đi tới tầng có phòng tập gym, xuyên qua kính cửa sổ sổ sát đất, chỉ liếc qua là cô nhìn thấy Lục Kiều,