Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1006: Lả lơi thì phải hỏi cô



“Khốn kiếp!”

Ôn Huyền không nhịn được mắng một tiếng.

Tại cô dễ tính quá à? Anh không nói gì cả, cầm lấy chiếc khăn trong tay cô rồi đi luôn.

Lần này là định đi thật.

Ôn Huyền lập tức đuổi theo.
Anh đang cố tình đúng không?!

Anh thừa biết người phụ nữ kia có ý với anh mà!

Quả nhiên, tầm mắt của người phụ nữ kia càng thêm rực cháy, như thể ước sao mình có mắt nhìn xuyên thấu để nhìn thấy cơ bắp trong lớp quần áo của anh.
Khi thấy cô ta vươn tay ra, Ôn Huyền không thể nhịn được nữa, lập tức rảo bước tới. Thế nhưng, cô không mắng nhiếc cô ta, mà là đi sang bên kia, ngẩng đầu cười với Lục Kiều: “Anh đẹp trai, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc được không, anh thật gợi cảm.”

Cô khen ngợi không chút khách sáo, còn tiện tay đưa một chiếc khăn cho anh.

Hoàn thành xong mục vận động này, Lục Kiêu nhìn cô, ánh mắt có phần vi diệu.
Lúc này, cô nàng bên kia bỗng giữ cô lại, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười khẽ nói: “Cô này, có phải cô nhầm lẫn gì không nhỉ? Tôi mới là người tới bắt chuyện trước, cô có biết cái gì gọi là thứ tự trước sau không?”

Cô ta nói tiếng Trung không chuẩn cho lắm, thỉnh thoảng còn đệm mấy từ tiếng Anh vào.

Nhìn làn da màu bánh mật và dáng người đẫy đà gợi cảm của cô ta, Ôn Huyền đoán cô ta mới từ nước ngoài về. Dù sao, rất ít người trong nước không biết cố.

Cô không nói rõ thân phận của Lục Kiều, mà cố tình nhướng mày lên, vội tội nói: “Ô, thể ư? Nhưng tôi không biết thứ tự trước sau là gì cả, chỉ biết là người đến sau lên trước thôi.”

Người phụ nữ kia: “???”

Nói xong, Ôn Huyền lại vội vàng đuổi theo.

Người phụ nữ kia cũng không chịu yếu thế, rảo bước đuổi theo, đi theo bên kia của Lục Kiêu. Cuối cùng, ba người cùng vào thang máy.