Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1007: Cô ấy không phải ai hết, mà là vợ tôi



Anh cứ thế nhìn cô vài giây, cuối cùng mới rời mắt nhìn về phía trước.

Không ai biết giây phút ấy trong lòng anh nghĩ gì.
1
Thấy Ôn Huyền như vậy, mi mắt người phụ nữ kia giật giật, cười cợt nhìn cô: “Chỉ biết lắng lơ làm dáng. Cô có biết tôi là ai khôn2g? Tôi nói cho cô biết, anh đẹp trai này là của tôi, tôi cảnh cáo cô đừng có tranh giành với tôi!” Điều ấy khiến cô ta cảm thấy khó chịu, đồng thời càng thêm hăng hái, muốn tán tỉnh anh một thời gian.

Trong tiềm thức, cô ta cho rằng vợ anh phải là một người hiền lành bổn phận, cho dù có dịu dàng xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể nhiệt tình và thoáng như cô ta được.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người phụ nữ kia vẫn sững người tại chỗ, không ra theo bọn họ, có vẻ vẫn chưa hết khiếp sợ trước tin tức ấy.

Thực ra lúc ở trong phòng tập gym dưới tầng, cô ta vừa tới gần bắt chuyện thì Lục Kiều đã thản nhiên nói là mình kết hôn rồi, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.
Trên đời làm gì có cái gọi là đàn ông tốt, chỉ có những người phụ nữ ngốc nghếch không biết dụ dỗ thôi.

Những ai mà ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Không, đó chỉ là điều mà cô ta tưởng thôi. Dù sao, cô ta sẽ chẳng thể ngờ được rằng một người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc như thế lại lấy một cô vợ không hề hiền lành an phận, mà là một cô nàng mà đến cô ta cũng phải cảm thấy lả lơi.
Lúc đi, cô nhìn thấy vẻ mặt giật mình của người phụ nữ kia.

Ôn Huyền nhún vai, lại tiếp tục tỏ ra ngây thơ như con nai tơ.
Anh cầm cổ tay Ôn Huyền, nói mà không nhìn người phụ nữ kia: “Cô ấy không phải ai hết, chỉ là vợ thôi thôi.”

“Tinh” một tiếng, chuông thang máy vang lên. Ôn Huyền bị anh kéo ra ngoài.
Thực ra cô ta nghĩ không sai, trước kia Lục Kiều cũng tưởng rằng nửa còn lại của anh sẽ là một người phụ nữ hiền lành đảm đang, môn đăng hộ đối, do bố mẹ sắp xếp cho, hai người không yêu nhau thì cũng sẽ tôn trọng lẫn nhau.

Nhưng sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, anh vẫn không vượt qua được cám dỗ, bị một yêu tinh xấu xa mê hoặc, cuối cùng yêu cô đến mức không thể kiềm chế được, đắm chìm trong đó, thật chỉ còn hưởng thụ khoái cảm nghiện ngập ấy.
Sau khi nghĩ thông, người phụ nữ ấy phẫn nộ ấn vào một tầng khác, chuẩn bị về phòng mình.

Bị chơi một vỏ rồi!
Cô nói rất thoải mái, như thể hoàn toàn không thèm quan tâm cô ta là ai.

Thấy Ôn Huyền không 0coi mình ra gì, người phụ nữ nổi giận: “Cô là ai, cô có tin tôi sẽ bảo bố tôi.”