Vượt Rào

Chương 36



Lâm Vị Quang nói ra mấy lời dữ dằn, Trĩnh Tĩnh Sâm chỉ trả lời cô một câu:

“Cháu đừng hối hận.”

“Lãng phí đêm nay thì cháu mới hối hận.” Lâm Vị Quang khẽ cười, cúi người hôn anh, nói tiếp, “Không phải lúc nào chú cũng gọi cháu là bạn nhỏ sao, cho chú cơ hội biến cháu thành phụ nữ đó.”

Trình Tĩnh Sâm bóp eo cô, mạnh mẽ ấn cô xuống giường.

Chuyện sau đó cứ thế mà thành.

Không biết Lâm Vị Quang lấy thuốc ở đâu ra, tác dụng vô cùng mãnh liệt, Trình Tĩnh Sâm vốn không phải một quân tử đoan chính, trước kia toàn dựa vào tự kiềm chế, bây giờ việc đến nước này rồi, anh không cần phải nhẫn nhịn gì nữa.

Khi thiếu nữ ngồi trên người anh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, gian xảo mà sinh động, anh chỉ muốn nhốt cô lại, trói chặt tay, bịt kín mắt, khiến cô không có nơi nào để đi, chỉ thuộc về một mình anh.

Dây cung lý trí đứt hoàn toàn, dụ.c vọng xâm chiếm mãnh liệt không còn ràng buộc, dâng trào lên.

Lâm Vị Quang bị đè sau lưng, trán mướt mồ hôi, ngón tay nắm chặt vải bên dưới, phát ra âm thanh rối loạn kìm nén, cắn môi phân cao thấp với đối phương.

Cô bắt đầu thấy hối hận đã mớm thuốc cho anh, dù là ai bị giày vò như thế vào lần đầu tiên đều không chịu nổi, quá đòi mạng.

Sau khi tự mình trải nghiệm mới phát hiện lý thuyết toàn là mấy thứ nhảm nhí, lúc làm thật đầu óc hỗn loạn rối rắm, ngoại trừ bản năng thì không còn gì hết.

Nửa người cô vùi vào trong chăn, đau đớn và sung sướng cùng lúc, tầm mắt cô mơ hồ, không nhìn rõ lắm, điều này khiến cô hơi choáng váng.

Lâm Vị Quang không thích tư thế không có cảm giác an toàn này, không gạt bàn tay mà người đàn ông bấm eo cô ra được, cô hoài nghi ngày mai chỗ đó sẽ bím bầm lên, thầm chửi bới Trình Tĩnh Sâm chú già khốn kiếp hết lần này tới lần khác.

Bản thân cô cũng chẳng có tiền đồ gì cả.

Gắng gượng chống người dậy, Lâm Vị Quang lần tay về phía sau, bám vào cánh tay anh, giọng khàn khàn: “Tránh ra, đổi tư thế khác...”

Giọng cô mất sức quá đỗi, Trình Tĩnh Sâm có lòng từ bi tha cho cô một lát, giữ khuỷu tay cô, lật người cô lại đối diện với mình.

Cả căn phòng đều chìm trong bóng tôi, cách ánh sáng tự nhiên mờ tối, đột nhiên Lâm Vị Quang không kịp chuẩn bị gì đã va vào đôi mắt dần bị màu sắc sặc sỡ nhuốm màu, là đôi mắt mà dù trong mơ hay đời thực cô muốn nhìn thấy vô số lần.

Dáng vẻ người ấy híp mắt lại hưởng thụ thực sự rất đẹp, vẻ ướt át đẹp đẽ toát ra từ khóe mắt hẹp dài, vào lúc này đôi mắt hoa đào vô cùng đẹp đó đã giảm bớt vẻ lạnh nhạt bạc bẽo thường này, càng thêm thu hút người ta không rời mắt đi được.

Lâm Vị Quang không biết bây giờ mình chật vật đến mức nào nhưng sau đó cô lại nhanh chóng bị giày vò tiếp, cô cũng không rảnh để bận tâm tới điều đó nữa.

Vốn tưởng rằng đổi tư thế khác sẽ khiến mình dễ chịu hơn, cô nhận ra so với vừa nãy chỉ hơn chứ không kém, cô cảm thấy cả người mình như muốn bốc cháy, hai chân bị ép đau mỏi, cảm giác căn.g trướng chiếm thế chủ đạo.

Cô không khống chế được rơi nước mắt si.nh lý, vừa không có sức lực từ chối vừa không nhịn được kê.u rên, kèm theo sự nghẹn ngào không mấy nổi bật, bị Trình Tĩnh Sâm hôn chặn lại.

Anh hôn rất dịu dàng, Lâm Vị Quang như có ảo giác được yêu thương tha thiết nhưng không để cô nghĩ nhiều hơn, động tác và cách hôn của đối phương như hai phong cách hoàn toàn khác nhau, cô không chịu nổi.

Sau đó cô thực sự quá mệt mỏi, lười động đậy, không phối hợp nữa, Trình Tĩnh Sâm bèn lấy dây lưng áo rơi ở bên cạnh, trói hai tay cô lại rồi buộc vào đầu giường.

Lâm Vị Quang chửi một tiếng, nhấc chân muốn đạp anh nhưng bị anh giữ chặt mắt cá chân kéo lại, tiếp tục vào việc.

Cô tức giận: “Chú già chết tiệt, cháu biết ngay là chú có đam mê ở phương diện này mà, cởi ra cho cháu!”

Trình Tĩnh Sâm không hề dao động, ngược lại còn dịu dàng vỗ má cô, khẽ cười: “Không phải cháu chọc chú sao, chú cũng không quan tâm cháu có chịu đựng được hay không.”

Cuối cùng Lâm Vị Quang đã hiểu thế nào là nghiệp chướng.

Vất vả mãi mới kết thúc lần đầu tiên, cô uể oải muốn xuống giường, chưa khó khăn đi ra ngoài được mấy bước đã bị Trình Tĩnh Sâm chặn ngang bế lên.

Cơ thể lơ lửng giữa không trung, hai chân vô thức vòng vào eo anh, không biết rằng điều đó vừa khéo thỏa mãn ý đồ của người đàn ông.

Trình Tĩnh Sâm hứng thú đáng giá cô, nhỏ giọng: “Tự giác thế.”

Không biết có tự giác hay không nhưng Lâm Vị Quang thực sự rất muốn chửi anh.

Lúc bị ép lên tường, cô thực sự rất hối hận khi bỏ thuốc người này.

Có trời mới biết chú già lại lắm trò như thế, có trăm nghìn cách giày vò người khác, anh còn khăng khăng chọn cách thức khó nhất để đối phó cô.

Hai người lăn lộn tới tận nửa đêm mới yên, cô được bế vào phòng tắm, sau khi xong xuôi đâu vào đấy thì gần như dính trên giường buồn ngủ không mở mắt nổi.

Trình Tĩnh Sâm thấy cô mệt như thế thì dẹp suy nghĩ muốn tính sổ với cô, để cô nghỉ ngơi thật tốt trước đã.

Mai tính cũng không muộn.

...

Nhưng dù thế nào Trình Tĩnh Sâm cũng không thể ngờ được sáng hôm sau thức dậy, bên gối đã trống không.

Giường đã lạnh, không còn thừa chút độ ấm nào, có thể thấy đối phương đã đi từ rất lâu rồi.

Theo lý thuyết thì bây giờ bọn họ đều ở trên biển, nơi rộng lớn thế này, muốn bắt người đi rất dễ dàng nhưng không biết sao thái dương Trình Tĩnh Sâm lại giật giật.

Một trực giác xấu nổi lên trong lòng.

Có lẽ Lâm Vị Quang đã về phòng mình, cũng có thể là định giận dỗi với anh, hoặc là... Còn có rất nhiều loại khả năng khác nhưng anh cảm thấy đều không đúng.

Trình Tĩnh Sâm bị nôn nóng không có lý do này làm cho tinh thần khó yên, chậc một tiếng, anh đứng dậy ra tủ quần áo lấy đồ ra thay, quay lại giường đang định lấy điện thoại thì thấy trên tủ có một tờ giấy.

Tờ giấy trắng bình thường, không biết xé ra từ quyển sổ nào, bệ vệ nằm ở đó cứ như sợ người ta không nhìn thấy.

Trình Tĩnh Sâm cầm giấy lên, nhìn mấy chữ to tướng như rồng bay phượng múa trên đó, ngông cuồng liều lĩnh...

[Chú không được, cháu được.]

Trình Tĩnh Sâm: “...”

Không cần nói thêm gì nữa cũng biết thứ này là sản phẩm của ai.

Anh vứt tờ giấy đó xuống với khuôn mặt không cảm xúc, tiện tay muốn ném vào thùng rác, nghĩ ngợi chốc lát rồi đặt về chỗ cũ.

Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bị ai đó gõ vang, vội vàng gấp gáp.

Nhân viên phục vụ sẽ liên lạc với khách mời trước khi đến, tùy tiện tới thế này chỉ có thể là người bên cạnh anh. Trình Tĩnh Sâm nhíu mày, vừa đóng cúc áo sơ mi vừa nói: “Vào đi.”

Nhận được sự cho phép, Hà Thư đẩy cửa đi vào, vẻ nghiêm nghị sốt ruột trên mặt không chút che giấu, mở miệng muốn nói gì đó, nhìn thấy anh thì ngây người.

Đều là người trưởng thành rồi, dấu vết kiều diễm khắp cả căn phòng nhìn cái là hiểu ra ngay, huống hồ dấu hôn và dấu răng ở vai, cổ Trình Tĩnh Sâm còn rất rõ rệt, chỉ cần liếc qua một cái cũng biết đêm qua đã có chuyện gì xảy ra ở đây.

Hà Thư nghĩ đến chuyện mình muốn thông báo, liên kết hai người với nhau, hiểu ra mọi chuyện, vẻ mặt hơi phức tạp.

“... Ngài Trình.” Anh ta cụp mắt xuống, cố gắng hết sức để giọng điệu của mình bình tĩnh lại, “Có chuyện rồi.”

Trình Tĩnh Sâm không để ý lắm, ra hiệu anh ta nói tiếp.

“Hôm qua hơn bốn giờ, có khách mời đứng ở boong tàu nhìn thấy có người nhảy xuống biển, theo những gì anh ta miêu tả thì đối phương là một cô gái trẻ.” Hà Thư không dám dừng lại dù chỉ một giây, nói, “Vì vị khách mời đó không chắc chắn lắm nên không báo cho nhân viên ngay lập tức, tới một tiếng sau tôi mới nhận được tin tức, kiểm tra phát hiện...”

Anh ta hơi khó khăn nói ra cái tên đó: “Hình như là Lâm Vị Quang.”

Động tác đầu ngón tay bỗng khựng lại, Trình Tĩnh Sâm ngước mắt lên: “Ai?”

“Tôi đã cử người đi tìm rồi.” Hà Thư nói, “Nhưng bây giờ vẫn chưa có kết quả, nếu thực sự có chuyện gì, chắc hẳn không thể không có dấu vết gì cả, vì thế tôi đoán là có người giúp đỡ cô ấy.”

Trình Tĩnh Sâm im lặng chốc lát, không nhìn ra được trên mặt anh có cảm xúc gì, chỉ có màu mắt tối hơn mấy phần.

Anh đã nghĩ tới gì đó, lập tức căn dặn Hà Thư: “Kiểm tra hành trình ra biển của Trình Trọng Minh, chuẩn bị thuyền tôi dẫn người qua đó.”

Hà Thư đáp lời, không dám trì hoãn, quay người đi ra ngoài ngay lập tức.

Mới bước ra ngoài được hai bước, giọng Trình Tĩnh Sâm lại vang lên lần nữa ở phía sau: “Bên phía Luân Đôn, cho người vào phòng sách của tôi xem thử xem tập tài liệu tôi đã ký tên có còn ở đó hay không.”

Hà Thư nghe vậy thì hoảng hốt, lần đầu tiên thể hiện rõ cảm xúc như thế, khó mà tin nổi quay đầu lại nhìn anh.

Anh ta thấy Trình Tĩnh Sâm vẫn bình tĩnh thong dong, làm nổi bật lên phản ứng quá khích của anh ta.

Hà Thư ép sự nghi ngờ và ngạc nhiên trong lòng xuống, vội vàng đáp lại một tiếng rồi làm việc theo lệnh.

...

Cùng lúc đó, trên chiếc du thuyền tư nhân nào đó.

Lâm Vị Quang khoác áo, nghiêng người dựa vào lan can trên tầng hai, nhìn mặt biển thất thần.

Gần một tiếng trước, cô và Lý Hồi thuận lợi liên lạc với nhau, nhân lúc đêm tối đi qua chiếc thuyền đánh cá nào đó, cô cứ tưởng rằng mình sẽ gặp được Lâm Thành Bân nhưng không ngờ lại là Trình Trọng Minh.

Gặp lại nhau sau hai năm, Trình Trọng Minh không có gì thay đổi cả, vẫn là vẻ nham hiểm khẩu phật tâm xà, thái độ đối xử với cô vô cùng hòa nhã dễ gần, sau khi đón hai người họ lên thuyền, ông ta vỗ vai cô, nói với cô rằng vất vả rồi.

Lâm Vị Quang không phải người chậm hiểu, cô hiểu từ đầu tới cuối Lâm Thành Bân và Trình Trọng Minh đã thông đồng với nhau rồi, cô và Trình Tĩnh Sâm là hai mục tiêu, hai ông già này bắt nhịp với nhau.

Cô mặt ngoài cười nịnh nọt, trong lòng nghĩ Trình Tĩnh Sâm nên cảm ơn mình, cô chỉ trở mặt theo kế hoạch thôi mà ma xui quỷ khiến thế nào giúp anh bắt được Trình Trọng Minh.

Không biết theo quan điểm của anh thì điều này có thể lấy công chuộc tội được hay không nhưng tính toán lại cẩn thận thì tối hôm qua người thoải mái là anh mà, cô chỉ hơi chột dạ thôi.

Suy nghĩ linh tinh một lúc, Lâm Vị Quang giơ tay day thái dương, cảm thấy hơi khó chịu nhưng không nói cụ thể ra được, dù sao bây giờ khắp toàn thân chỗ nào cô cũng không thoải mái.

Có trời mới biết ngủ chưa được bao lâu đã ép bản thân bò dậy chạy trốn là chuyện đau khổ thế nào, nhất là khi bị Trình Tĩnh Sâm bị bỏ thuốc dày vò cả đêm, đứng thẳng cô còn chẳng đứng được.

Cơ thể đau nhức từ bên trong, nhói vào tận trong xương, cô luôn cảm thấy mình hơi sốt nhẹ nhưng điều kiện lúc này không cho phép, cô có việc chưa giải quyết xong.

Trong lúc Lâm Vị Quang nghỉ ngơi, một giọng nam vang lên ở phía sau: “Đứng đây làm gì thế, khéo bị cảm lạnh đấy.”

Cô nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, quay đầu nhìn thấy Lý Hồi đi về phía mình, gắng gượng mỉm cười: “Cháu lo lắng.”

Lý Hồi dừng lại, đứng sóng vai với cô, nghe vậy thì như có điều không hiểu “Ừm” một tiếng.

“Chẳng mấy chốc nữa anh ta sẽ phát hiện ra chuyện thư chuyển nhượng cổ phần đã bị cháu lấy mất, cháu lo lắng không bao lâu nữa anh ta sẽ cử người tới đây.” Cô nhẹ nhàng giải thích, giọng điệu ngập tràn lo lắng, “Chú Lý, kế hoạch của chúng ta sẽ thuận lợi chứ?”

“Yên tâm.” Lý Hồi động viên nói, “Lát nữa bác cả cháu sẽ tới đón chúng ta, còn nữa, đây là thuyền của ông Trọng, chắc chắn có thể đảm bảo an toàn cho cháu.”

Nghe ông ta nói thế, vẻ u sầu trên mặt Lâm Vị Quang hơi dịu đi một chút, cô nói: “Vậy thì tốt...”

Cô còn chưa nói dứt câu, như chợt nhớ tới gì đó, nhìn về phía Lý Hồi: “Chú, không phải chú nói chuyện với bác Trọng ở trong kia sao, không cần ra tìm cháu đâu, cháu chỉ muốn hóng gió một lát thôi.”

Lý Hồi mỉm cười ôn hòa, ra vẻ nghiêm nhiên như bậc cha chú hiểu hiền hậu, nói: “Chú thấy tâm trạng cháu không tốt nên tới hỏi thăm cháu một chút.”

“Cháu không sao.” Cô chớp mắt, cười vô tội nhu nhược, “Cháu chỉ lo kế hoạch không tiến hành thuận lợi, cháu sợ mình kéo chân mọi người, cứ luôn lo về điều này.”

“Đừng nghĩ nhiều thế, chuyện lần này cháu làm rất tốt.” Lý Hồi thấy cô như thế thì khơi dậy lòng thương tiếc với con cháu, “Yên tâm, chắc chắn chúng ta có thể đón cháu về nhà an toàn, ba năm nay cháu phải chịu ấm ức rồi.”

Lâm Vị Quang thu mình cụp mắt xuống, bảo không sao rồi nhỏ nhẹ nói: “Được rồi, cháu thực sự không sao đâu, chú mau đi làm việc của mình đi, không cần để ý tới cháu.”

... Nếu không cháu không thể làm theo kế hoạch được.

Cô nghĩ như thế, cười thật tươi nhìn Lý Hồi quay vào bên trong, lặng lẽ thu tầm mắt lại.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn giờ.

Sắp rồi.

Mặc dù mấy ông già này vẫn tin tưởng cô nhưng vẫn cử người đứng cạnh theo dõi cô, Lâm Vị Quang nhìn người đàn ông đứng cách mình ba bước, nảy ra cách đối phó.

Cô quấn chặt áo khoác, trước khi rời khỏi boong tàu không nhịn được quay đầu liếc nhìn anh ta một cái.

Mặt biển xanh thẳm mênh mông rộng lớn, Lâm Vị Quang ngơ ngác nhìn nó, tự dưng nhớ tới Thiệu Thành ba năm trước, người đó vươn tay về phía cô, bảo cô đi với anh.

Cô đi theo anh thật, ba năm mà chỉ như một cái chớp mắt.

Cô nhớ anh nắm cằm cô, cười cô thù dai; nhớ dưới tòa nhà mờ tối, anh xoa đầu cô nói về nhà; nhớ lúc cô đứng bên đối lập với dư luận, anh không nói gì nắm chặt tay cô để cô yên tâm, che chở cho cô vô điều kiện.

Vui vẻ nhiều mà đau buồn cũng nhiều.

Đến nay Lâm Vị Quang vẫn không thể định nghĩa rốt cuộc cô và anh là nghiệt duyên hay báu vật.

Thật ra không phải không có gì đáng để hoài niệm, những hình ảnh được cô cẩn thận cất giấu ấy đang bay loạn trước mắt cô ngay lúc này, như một cuốn sách nhanh chóng lật qua trang sau, không thể lật lại, đọc xong thì đốt.

Bọn họ thuộc kiểu không có đường lui nào hết.

Lâm Vị Quang không muốn phủ nhận thật ra bản thân hơi hối hận.

... Cô nên nói lời tạm biệt với anh, ít nhất là trước khi tương lai tới cũng phải có một đoạn kết đẹp.

Nhưng thôi vậy.

Vốn dĩ Lâm Vị Quang không phải người cam lòng bị vây nhốt ở một phương, Trình Tĩnh Sâm nói rất đúng, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dừng ở đó quá lâu.

Nhưng anh không biết rằng cô không phải một người trẻ tuổi phách lối không biết trời cao đất rộng mà cô hiểu rõ hơn bất cứ người nào, bọn họ không cũng một tầng mây, cô đã từng nghĩ tới chuyện dừng lại chốc lát, nhưng nếu đối phương không có ý gì thì cô không nán lại nổi.

Cô có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tình cảm mà chỉ khi cô trưởng thành thực sự, có ngày tự mình chống đỡ một phương, nắm giữ sức mạnh của chính mình, không cần dựa vào bất cứ ai nữa.

Chưa bao giờ thứ cô muốn là sự yên ổn, cô muốn tranh giành một cách đàng hoàng, công khai, không cần kiêng dè gì, muốn nắm chặt mọi thứ trong tay.

Chuyến lần này, không biết mất bao nhiêu năm, sau này có cơ hội gặp lại hay không là một vấn đề nan giải.

Việc đã đến nước này, nên chấm dứt ở đây thôi.

Lâm Vị Quang quay người, đi về phía cầu thang, xuống tầng một của du thuyền.

Người đàn ông được cử tới theo dõi cô cũng đi theo, đối phương chỉ là một cô gái yếu đuối tay không tấc sắt, anh ta không quá coi trọng, chỉ đảo bảo cô ở trong tầm mắt mình là được.

Nhưng vừa mới xuống khỏi cầu thang, đi qua chỗ ngoặt, anh ta thấy bóng người vốn nên đi ở phía trước đột nhiên biến mất.

Người đàn ông sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại, một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau, đồng thời gáy anh ta cũng bị đau, tiếng kêu bị bịt lại, ngã xuống đất ngất xỉu.

Lâm Vị Quang áng chừng gậy gỗ thuận tay lấy bừa trong đống tạp nham, xác nhận người dưới đất đã hôn mê hoàn toàn, kéo anh ta vào một góc, tiện tay lấy cái vali che lại.

Dù sao cũng không cần giấu quá lâu, cô chỉ muốn tranh thủ chút thời gian thôi.

Cô ném gậy gỗ đi, lúc này điện thoại rung lên, Lâm Vị Quang liếc nhìn, khóe môi hơi nhếch lên...

[Tạ Đinh: Tớ tới đón cậu rồi đây, đi thôi.]