Vượt Rào

Chương 37



Sau khi phát hiện người trông coi đã lâu chưa quay trở lại, mới biết được đã không thấy Lâm Vị Quang đâu nữa.

Sắp đến lúc người của Lâm Thành Bân tới tiếp ứng cho bọn họ, Lý Hồi bèn gọi người dẫn Lâm Vị Quang trở về, nào ngờ vài phút sau lại biết được, trên thuyền căn bản không hề có bóng dáng của Lâm Vị Quang.

Lý Hồi lập tức thay đổi sắc mặt, Trình Trọng Minh cũng không ngờ tới vào thời khắc quan trọng này đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế, biểu cảm trở nên nghiêm túc, vội vàng sai người đi tìm.

Kết quả người muốn tìm vẫn chưa tìm được, ngược lại phát hiện một người đàn ông bị cái rương che khuất ở trong góc lầu một, chính là người nhận lệnh đi theo Lâm Vị Quang.

Hắn bị người ta đánh ngất từ phía sau, thật vất vả mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã bị lôi đi gặp cấp trên của mình, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm kia thì giật mình hiểu được, mình đã phạm phải sai lầm như thế nào.

Hai chân hắn run cằm cặp, sợ tới mức suýt chút nữa là quỳ xuống: "Trọng, ông Trọng, cô Lâm lên boong tàu lầu một ngắm cảnh, tôi liền đi theo lên đó, không ngờ bị cô ấy mai phục... Nhưng cô ấy chắc chắn chưa chạy xa, chỉ là đang trốn ở đâu đó!"

Thuộc hạ bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa theo, bọn họ vẫn chắc chắn rằng Lâm Vị Quang đang ở trên chiếc thuyền này, cho dù trốn kỹ đến đâu, chiếc thuyền cũng chỉ có như vậy, cuối cùng cũng sẽ bị tìm ra thôi.

Sắc mặt Lý Hồi hơi cứng ngắc, tựa như đang tự hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trình Trọng Minh bên cạnh lại hít sâu một cái, đột nhiên hỏi: "Cô ấy ở bên ngoài đã làm những gì?"

Người phụ trách trông coi suy nghĩ một lát, cẩn thận trả lời: "Cô Lâm chỉ là đứng ngắm cảnh biển mà thôi, cho dù có lên tiếng, cô ấy cũng chỉ hỏi tôi vị trí hiện tại tàu đang chạy..."

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Một ý nghĩ chấn động xuất hiện trong lòng, hắn đột nhiên hoảng sợ cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Lý Hồi và Trình Trọng Minh: "Chúng ta hiện tại đang ở trên biển đấy! Lẽ nào cô ấy...lẽ nào..."

Còn chưa dứt lời, thân thuyền hơi lay động, không biết là sóng đánh, hay là xảy ra chuyện gì.

Gió biển gào thét, khiến lòng người hoảng sợ.

Chính vào lúc này, cửa khoang bỗng nhiên bị gõ vang dồn dập, một gã thuộc hạ vội vàng xông vào, "Ông Trọng, không ổn, có người xông lên thuyền!"

Trình Trọng Minh suýt nữa là ngất đi, chuyện trước mắt còn chưa giải quyết xong, mà chuyện mới lại tới, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, quát: "Bình tĩnh một chút, gấp đến độ như thế để làm gì!"

Nhưng mà ngay sau đó, một giọng nam khác không nhanh không chậm truyền vào trong tai, mang theo vài phần điềm đạm, như một lời hỏi thăm ân cần lễ phép: "Chú Trọng."

Gần như là nối tiếp âm thanh, đương sự cũng đi vào trong phòng, cảm xúc trên khuôn mặt lạnh nhạt, tầm mắt đảo qua từng người đang ngồi.

Lý Hồi nhìn thấy mà đáy lòng phát lạnh.

Lúc trước ông ta nhìn thấy người này, đối phương lúc nào cũng mỉm cười, che giấu cảm xúc rất tốt, dường như không ai có thể lay động anh. Hôm nay, Lý Hồi rốt cục cũng nhìn thấy một bộ dáng khác của anh, đôi mắt sinh ra đã mang theo ý cười giờ đây lạnh như lưỡi dao, lộ ra vẻ lạnh lùng sắc bén.

Lý Hồi cho rằng Trình Tĩnh Sâm cùng lắm chỉ phái người tới, nào ngờ anh sẽ tự mình tới đây, thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhíu mày.

- -Là vì những cổ phần kia, hay là vì người kia?

Không đợi ông ta ngẫm lại, Trình Tĩnh Sâm nhìn ông ta, không tỏ vẻ gì, chỉ hơi hất hàm dưới, sau đó lập tức có người nhanh chóng tiến lên, chế trụ Lý Hồi lôi qua một bên.

Lý Hồi quá sợ hãi, giãy dụa theo bản năng, nhưng bàn tay đè lấy hai vai mình lại không thể nhúc nhích, ông ta muốn trốn không thể trốn.

Trình Trọng Minh vẫn bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, thấy bọn họ giằng co cũng chỉ khẽ lắc đầu, không tán đồng nói: "Lão già ta đây chỉ là ra biển câu cá, anh không ở Luân Đôn bận rộn chuyện của anh, như thế này là đang muốn làm cái gì?"

Ông ta không hề hoảng hốt, tuy rằng thấy Trình Tĩnh Sâm cũng mang theo người tới, nhưng đây dù gì cũng là thuyền của ông ta, Trình Tĩnh Sâm muốn động thủ, còn phải cân nhắc xem có thích hợp hay không.

Khóe miệng Trình Tĩnh Sâm hơi nhếch lên, là ý cười vô cùng lạnh nhạt, nhưng không làm vẻ mặt của anh dịu đi, ngược lại càng lộ vẻ sắc bén.

Nửa lời khách sáo anh cũng lười nói, nhìn Trình Trọng Minh: "Nếu chú trực tiếp giao Lâm Vị Quang ra, tôi còn có thể cho chú sống thêm vài năm."

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, các thuộc hạ của Trình Trọng Minh trong nháy mắt khẩn trương lên, căm thù mà nhìn Trình Tĩnh Sâm đang đứng đối diện.

Trình Trọng Minh nghe vậy, ngược lại không sao cả mà cười cười, vô tội nói: "Con nhóc không phải vẫn luôn ở nước Anh với anh sao? Mất tích lại tới đây tìm ta, đây là có ý gì."

Trình Tĩnh Sâm cùng ông ta nhìn nhau, ánh mắt hai người chạm nhau, đều chẳng hề có ý lùi bước, Trình Tĩnh Sâm ánh mắt lạnh như băng, chợt cười khẽ một tiếng.

"Ra tay." Anh ra lệnh.

Vệ sĩ hai bên thoáng chốc liền hành động, những năm gần đây Trình Trọng Minh cũng rất thảnh thơi, người bên cạnh đương nhiên không thể so với người của Trình Tĩnh Sâm, chẳng được bao lâu, tình thế liền nghiêng về một phía.

Trình Tĩnh Sâm từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt, không nhúng tay cũng không lên tiếng, một tên thấy anh như thế, liền nảy ra ý định đánh lén, đưa tay đánh úp về phía anh.

Trình Tĩnh Sâm chẳng thèm động đậy, một tay chế trụ cánh tay hắn, hơi có chút không kiên nhẫn mà khẽ nhíu mày, đồng thời đạp vào đầu gối hắn, làm cho hắn quỳ rạp xuống đất.

Người nọ luống cuống, đang muốn đứng lên, lại bị giẫm trở lại mặt đất.

Ngay cả một cái nhìn Trình Tĩnh Sâm cũng chẳng thèm cho, tùy ý cọ xát đế giày da lên quần áo của đối phương, phía bên Trình Trọng Minh đã bị áp chế thành công, đè xuố.ng thật chặt.

Giãy dụa không có kết quả, Trình Trọng Minh cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, lạnh giọng quát mắng: "Trình Tĩnh Sâm! Ta là trưởng bối của anh!"

Trình Tĩnh Sâm đi tới trước mặt ông ta, ngồi xổm xuống, giọng điệu khiêm tốn: "Tôi hỏi chú lần cuối cùng, Lâm Vị Quang ở đâu?"

Trình Trọng Minh cũng không cảm thấy anh sẽ thật sự sẽ làm ra chuyện gì, lúc này xì một tiếng, trả lời: "Trước đây chẳng thấy anh quan tâm con nhóc kia, hiện tại không tìm thấy người, mới bắt đầu nóng nảy?"

Trình Tĩnh Sâm không có cảm xúc gì nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất nhạt, "Xem ra chú không muốn nói chuyện đàng hoàng."

Nói xong, anh tiện tay cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy vỏ dao ra, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén chợt hiện, làm người ta chói mắt.

Trình Trọng Minh đột nhiên cứng đờ, không tin được mà hét lên: "Trình Tĩnh Sâm --"

Lời còn chưa dứt, ngay sau đó đã bị tiếng kêu đau đớn của ông ta lấn át.

Con dao kia dĩ nhiên xuyên thấu lòng bàn tay ông ta, vững vàng nện vào mặt đất, máu tươi thấm vào thảm trải sàn nhạt màu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Trình Trọng Minh đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, cổ họng khàn khàn, vạt áo sau lưng trong nháy mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt, ông ta gần như không phát ra âm thanh.

Mà Trình Tĩnh Sâm mặt không đổi sắc mà rút đao ra, lấy sống dao vỗ nhẹ bàn tay nguyên vẹn còn lại của ông ta, ý muốn vô cùng rõ ràng.

"Bây giờ thì sao?" Trình Tĩnh Sâm điềm đạm, "Có cần tôi tiếp tục dạy chú nói cách nói chuyện không?"

Trình Trọng Minh trợn mắt căm tức nhìn anh, hồi lâu bỗng nhiên nở nụ cười, dường như vô cùng vui sướng, giống như hoàn toàn không quan tâm đến bàn tay đẫm máu của mình.

Ông ta cảm khái: "Trình Tĩnh Sâm, anh cũng có ngày hôm nay."

Nói xong, ông ta hạ giọng, không nhịn được cười: "Nhưng đáng tiếc, người trong lòng anh, con nhóc kia đã chết rồi."

Khi hai chữ cuối cùng rơi xuống, Trình Tĩnh Sâm rõ ràng đã giật mình sửng sốt hết mấy giây.

Anh rất hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy ra ngoài, mà ngay cả vẻ mặt thoáng chốc cũng trống rỗng, Trình Trọng Minh thấy vậy, càng muốn bật cười, đau đớn chuyển thành ngôn ngữ sắc bén, ông ta một lần nữa kíc.h thích: "Con nhóc kia đang ở dưới biển đấy, anh tìm thêm nửa giờ nữa, nói không chừng có thể tìm thấy thi thể nguyên vẹn..."

Ông ta còn chưa nói xong, Trình Tĩnh Sâm đã đem lưỡi dao dời tới cổ ông ta, giọng nói hoàn toàn không còn bình tĩnh như vừa rồi, mà thêm vài phần ác ý: "Trình Trọng Minh, rốt cuộc cô ấy ở đâu."

Nhìn thấy người từ trước đến nay vẫn luôn thong dong này bị kí.ch thích đến mức hoàn toàn mất đi lý trí, Trình Trọng Minh cười nhạo ra tiếng, nói: "Ta không hề nói dối, là anh tự lừa mình dối người."

"Trình Tĩnh Sâm." Nụ cười của ông ta vặn vẹo, "Anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa."

Hơi thở Trình Tĩnh Sâm cứng lại, ánh mắt nhìn Trình Trọng Minh đột nhiên trở nên thâm trầm.

Nhưng mà vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, ngay sau đó là giọng nam hùng hồn, mang theo vài phần tức giận: "Dừng tay!"

Người tới là một người đàn ông trung niên, âu phục giày da, tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng giữa khuôn mặt vẫn không giảm đi sự uy nghiêm, chính là Lâm Thành Bân vẫn luôn nấp ở phía sau bức màn.

Bây giờ tất cả đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu người mấu chốt nhất.

Trình Tĩnh Sâm cũng không nhúc nhích, lười quay đầu lại đánh giá người mới tới, chỉ đem lưỡi dao sắc bén trong tay xoay quanh đầu ngón tay, sống dao vỗ nhẹ hai má Trình Trọng Minh.

Vẻ mặt anh hòa hoãn, không nhanh không chậm nói: "Ông thật sự là già rồi ngu xuẩn, tìm cứu binh cũng không tìm người ra dáng."

Nói xong, không để ý tới Trình Trọng Minh đang trợn mắt nhìn, anh chậm rãi đứng dậy, từ trên bàn rút khăn giấy lau chùi đầu ngón tay, giống như mới đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Trình Tĩnh Sâm." Lâm Thành Bân nhìn Trình Trọng Minh, thật không nghĩ tới anh sẽ biến trưởng bối thành ra như vậy, không khỏi nhíu mày, "Ông ta là chú của anh, anh làm như vậy còn ra thể thống gì?"

Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, lạnh nhạt nói: "Tôi chưa tìm ông tính sổ, ông ngược lại đã vội vàng tới đây."

"Miệng Trình Trọng Minh không chịu nói thật, tôi đành phải dùng thủ đoạn khác." Anh nhìn Lâm Thành Bân, ý cười trong đáy mắt, "Ông nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng, bây giờ tâm trạng tôi không tốt, không có chuyện gì là không làm ra được."

Bị một người đáng tuổi con cháu uy hiếp trước mặt mọi người, sắc mặt Lâm Thành Bân cũng khó coi, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, giải thích: "Lâm Vị Quang quả thật không có ở đây, chuyện này không hề lừa gạt anh."

Trình Tĩnh Sâm bình tĩnh giằng co với lão, chỉ nói: "Vậy sao, vậy hôm nay ai cũng đừng đi."

Bầu không khí đang căng thẳng, bên ngoài khoang thuyền lại có một người đi tới, là Hà Thư.

Hà Thư vội vàng liếc qua hiện trường lộn xộn vài cái, chẳng có thời gian suy nghĩ cái khác, sải bước đi tới bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, ghé tai nói vài câu.

Trình Tĩnh Sâm nghe xong, mí mắt khép lại, che đi sự rung động trong nháy mắt. Anh không lên tiếng, khí thế bức người trên người thu lại một chút.

Lâm Thành Bân không biết nên hít vào hay là thở ra, cẩn thận nhìn chằm chằm anh.

Trình Tĩnh Sâm xoa xoa cổ tay, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì, không để ý tới Trình Trọng Minh và Lâm Thành Bân nữa, chỉ giơ tay lên, cấp dưới liền hiểu ý, đi theo anh ra ngoài.

Đi qua bên cạnh Lâm Thành Bân, bước chân Trình Tĩnh Sâm hơi dừng lại, như có điều suy nghĩ quét mắt nhìn lão một cái, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Cuộc chiến không khói thuốc súng này cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đường về, Hà Thư tiếp tục kể cho Trình Tĩnh Sâm nghe chuyện xảy ra cách đây không lâu: "Cô Lâm có một người bạn trung học có quan hệ không tệ, họ Hướng, là cậu ấy nói cho tôi biết cô Lâm không sao."

Trình Tĩnh Sâm hơi có chút mệt mỏi day ấn đầu chân mày, giống như không yên lòng, "Làm sao cậu ấy biết?"

"Cậu ấy trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, hơn nữa có tin nhắn cô Lâm gửi cho cậu ấy làm chứng, tôi còn muốn hỏi tiếp, nhưng hình như cậu ấy không biết nhiều nội tình hơn."

Trình Tĩnh Sâm trầm mặc một lát, bỗng nhiên hỏi: "Anh nói, đứa nhỏ kia họ Hướng?"

"Đúng vậy." Hà Thứ đưa ra đáp án khẳng định.

Nhưng trả lời xong, anh ta liền sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được chân tướng sự tình, "Chẳng lẽ..."

"Âm mưu từ lâu." Trình Tĩnh Sâm nói.

Anh cười mà nói ra bốn chữ này, nhưng bên trong lời nói hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, như đang căm hận vô cùng.

Hà Thư chưa bao giờ thấy Trình Tĩnh Sâm mất kiểm soát như vậy, mơ hồ hiểu rõ nguyên do trong đó, chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.

Quá nhiều chuyện không thể đoán trước.

Hà Thư hắng giọng, vẫn phải tiếp tục báo cáo: "Tôi bảo người đi tìm, thư chuyển nhượng cổ phần trong phòng sách quả thực đã bị người ta lấy đi."

"Mặt khác, còn có một việc, tôi cũng vừa mới biết được." Hà Thư dừng lại nửa giây, nói, "Cô Lâm đã học xong từ mấy tháng trước, thuận lợi tốt nghiệp."

Trình Tĩnh Sâm đã biết mình bị gài bẫy, có thêm vài chuyện nữa, đối với anh mà nói cũng không là gì.

Anh nhắm mắt lại, nở nụ cười rất nhẹ, mặt mày tràn đầy mệt mỏi.

"... Đồ không tim không phổi."

-

Cùng lúc đó.

Lâm Vị Quang quấn lấy áo lông Tạ Đinh ném tới, cả người còn ướt sũng, liên tiếp hắt xì ba cái.

"Con mẹ nó cậu điên thật." Tạ Đinh dừng ca nô lại, kéo cô lên bờ, mắng cô, "Thời tiết thế này mà cậu nhảy xuống biển, cậu muốn chết?"

"Tớ đây không phải là sợ sẽ bị phát hiện sao." Lâm Vị Quang bĩu môi, bây giờ còn chưa thể bình tĩnh lại, "Tiếng động ca nô lớn, tớ không thể để cho bọn họ phát hiện có người đón tớ, nếu không hai chúng ta đều sẽ bị bắt trở về.

Tạ Đinh không nói gì nhìn cô, giống như muốn phản bác lại không biết phản bác từ đâu, đành phải cau mày chậc một tiếng.

"Tớ cũng không hỏi cậu nhiều như vậy." Tạ Đinh nói, "Xem cậu cũng không giống có thời gian giải thích, đưa cậu đến đây sau đó thì sao?"

Lâm Vị Quang mở miệng, đang muốn trả lời, nhưng mà giây tiếp theo trông thấy chiếc xe cách đó không xa đang chạy tới, là chiếc Bentley màu đen, biển số xe quen thuộc, đang chạy gần về phía bên này.

Cô cười giảo hoạt, ý bảo Tạ Đinh quay đầu lại: "Kìa, tới rồi."

Bentley dừng ở trước mặt các cô, một người đàn ông trung niên từ ghế lái đi xuống, quần áo đoan chính nghiêm trang, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Vị Quang, ánh mắt ông mềm mại một chút.

"Chú Hướng." Lâm Vị Quang chào hỏi ông, "Đã lâu không gặp."

Hướng Tuấn Nhạc vừa định nói gì đó, mới phát hiện cô hiển nhiên mới từ trong nước đi lên, nhất thời kinh hãi: "Sao cháu lại biến mình thành bộ dạng này? Trong xe có máy sưởi, mau lên xe đi."

Lâm Vị Quang gật đầu, dăm ba câu giải thích thân phận của Tạ Đinh với ông ấy, Hướng Tuấn Nhạc vuốt cằm, bảo các cô lên xe rồi nói sau.

Tiến vào trong xe, trong nháy mắt ngăn cách với không khí lạnh như băng bên ngoài, nóng lạnh luân phiên, Lâm Vị Quang có chút không thoải mái lắm, nhưng bị cô đè xuố/ng, không biểu hiện ra ngoài.

"Chú Hướng, làm phiền chú rồi." Cô mở miệng trước, "Cháu mới từ trên thuyền của Trình Trọng Minh nhảy xuống, bọn họ có thể sẽ nhanh chóng điều tra qua bên này, chúng ta vừa đi vừa nói."

Hướng Tuấn Nhạc không nói hai lời, lập tức khởi động xe, chạy lên con đường rộng lớn, thẳng đến sân bay.

"Cháu cũng là sau khi lên thuyền mới biết được, Trình Trọng Minh cùng Lâm Thành Bân bắt tay nhau, cháu được Lý Tuyên đón qua, hiện tại lúc này Lâm Thành Bân phỏng chừng đã tới, phát hiện không tìm thấy cháu."

Lâm Vị Quang lời ít ý nhiều khái quát tất cả những chuyện đã xảy ra trước mắt, hoàn toàn không tránh Tạ Đinh bên cạnh, thản nhiên nói: "Trong tay cháu hiện tại có 20% cổ phần, Trình Trọng Minh và Lâm Thành Bân đều bị cháu lừa, đợi họ phản ứng kịp chắc còn cần một khoảng thời gian nữa."

Nói xong, cô lười biếng dựa vào bả vai Tạ Đinh, Tạ Đinh quét mắt lộ ra nửa phần kinh ngạc.

Kế hoạch của Lâm Vị Quang, Hướng Tuấn Nhạc đều biết, nhưng hiện giờ nghe những sự tích hung hiểm này, được cô bé cùng tuổi với con trai ông thoải mái kể lại, ông không khỏi nhíu mày, "Đứa nhỏ này...... Quá mạo hiểm."

"Cháu không độc ác với chính mình, chẳng lẽ phải chờ người khác độc ác với cháu sao?"

Lâm Vị Quang từ chối cho ý kiến cười cười, nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh phố xá nhanh chóng lùi về phía sau, cô thì ngựa không dừng vó chạy về phía trước.

Thẳng tiến không lùi.

Cô nói từng câu từng chữ: "Những gì Lâm Thành Bân nợ cháu, nên trả rồi."