Châu Dị phải nuốt lại những câu độc mồm độc miệng đang chuẩn bị phát ra.
Châu Dị im lặng, đôi mắt hoa đào nheo lại.
Khương Nghênh nói xong, không nhìn Châu Dị nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Tiểu Cửu và vệ sĩ khác quay lại nhìn Châu Dị, chờ anh nói.
Châu Dị giơ tay lên, lấy đầu ngón tay gãi gãi, môi mỏng mỉm cười, dừng lại ước chừng sáu bảy giây, nói với giọng biếng nhác:
“Nghe lời vợ tôi đi.”
Châu Dị nói xong bèn đứng dậy đi về phía tầng hai.
Vệ sĩ:
"Anh Cửu, vậy là sao?”
Tiểu Cửu:
“Đưa người về cho anh Tần.”
Vệ sĩ:
“Nhưng không phải anh Tần bảo hai chúng ta giao người đến sao?”
Tiểu Cửu bình tĩnh nói:
“Nếu không được thì chúng ta lại giao trở lại.”
Vệ sĩ: “…”
Hôm nay Phùng Hồng Huyên thực sự thê thảm.
Khi đến thì còn tạm, Tiểu Cửu và các vệ sĩ cộng sự dù sao cũng đã trùm cho anh ta một chiếc túi, ngoài ngồi xe thì đều là vác.
Nhưng khi đi về, sự kiên nhẫn của Tiểu Cửu rõ ràng đã cạn kiệt, cứ lôi cái chân còn nguyên của thẳng lên xe.
Cùng với lời cầu xin tha thứ thê thảm của Phùng Hồng Hiên, Tiểu Cửu đưa mắt nhìn theo vết máu bị kéo lê sau lưng chau mày.
Tiểu Cửu: Không nên kéo anh ta, chắc chắn Sếp Châu sẽ bảo anh dọn sạch vết máu này mất.
Mặt khác, Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt trở về phòng ngủ.
Sau khi cửa đóng lại, Khương Nghênh nhìn thẳng vào Châu Dị rồi nói:
"Chắc chắn Phùng Hồng Hiên là gián điệp của Lục Mạn cài vào bên cạnh anh. Nếu anh ta xảy ra chuyện gì ở Thủy Thiên Hoa Phủ, anh sẽ không tránh khỏi liên quan.”
Châu Dị hai tay đút túi quần, dựa vào cửa tủ, trên mặt mỉm cười, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chút tà ác bên trong ánh mắt anh:
"Ừ."
Khương Nghênh không biết Châu Dị có thật sự nghe hay không, hay chỉ là qua quýt đáp lời cô.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại nói thêm:
"Chuyện này anh nghe lời em đi, em là vì tốt cho anh.”
Châu Dị nhướng mày, hạ giọng lặp lại:
"Vì tốt cho anh?"
Khương Nghênh tai nóng bừng:
"Xuất phát từ suy nghĩ lý trí."
Nụ cười trong mắt Châu Dị càng sâu, anh không trả lời nhưng nụ cười của anh lại có rất nhiều ý nghĩa.
Khi đó, trên con đường tối tăm và yên tĩnh, có hai bóng người đang bước đi loạng choạng.
Một người trong đó yếu ớt nói:
"Trợ lý Trần, chúng ta phải đi bao lâu?"
Một nhân vật khác trả lời:
"Anh Tần, tôi nghĩ là chúng ta đi nhầm đường rồi.”
Sáng sớm hôm sau.
Khương Nghênh ăn sáng xong, cô lái xe đến công ty.
Vừa bước vào phòng làm việc, Kiều Nam đã mỉm cười chào đón:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh đi chậm lại, hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Ánh mắt Kiều Nam tràn đầy ngưỡng mộ:
"Không có ạ, em chỉ cảm thấy càng ngày càng ngưỡng mộ chị mà thôi."
Khương Nghênh nghi ngờ liếc nhìn Kiều Nam: "Hả?"
Kiều Nam lấy điện thoại từ trong túi mở weibo đưa cho Khương Nghênh:
“Chỉ trong một đêm, danh tiếng của Nhậm Huyên đã hoàn toàn thay đổi. Đều là những người thương cô ấy, còn tay Cố Minh kia thì rõ ràng là bị công chúng đóng đinh lên cột sỉ nhục đạo đức.”
Khương Nghênh nhận lấy điện thoại từ Kiều Nam và liếc nhìn, hiệu quả gần như đúng như cô mong đợi.
Phần lớn là dân hóng chuyện, gió chiều nào theo chiều đó.
Trong số đó có vài antifan trước đây từng mắng Nhậm Huyên nhiều nhất, nhưng bây giờ bọn họ đều thốt lên những lời bênh vực và thương cảm, như thể họ không hề nằm trong số những anh hùng bàn phím đã làm tổn thương Nhậm Huyên trước đây.
Khương Nghênh trả lại điện thoại cho Kiều Nam:
“Loại người này thì đinh đạo đức chẳng làm chết họ được đâu.”
Kiều Nam: "Hả?"
Khương Nghênh bước tiếp vào văn phòng:
“Bọn họ thậm chí còn không có lương tâm cơ bản của một con người thì nhắc đến đạo đức gì chứ?”
Kiều Nam đi theo Khương Nghênh, gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy.”
Đi vào văn phòng, Kiều Nam đưa cho Khương Nghênh một tập tài liệu:
"Chị Khương, đây là một dự án phúc lợi công cộng mà công ty gần đây đã đấu thầu thành công. Phòng mình có cần cử người theo dõi không?"
"Được, để chiều đi. Tôi sẽ gặp phòng tuyên truyền và phòng dự án bàn bạc thêm.”
Kiều Nam: "Dạ."
Khương Nghênh và Kiều Nam vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa văn phòng.
Khương Nghênh nói "vào đi", cửa văn phòng mở ra, anh Tống thò đầu vào ôm theo giỏ trái cây.
Khương Nghênh nhìn giỏ trái cây trong tay anh Tống, cười nói:
"Anh Tống, anh đang làm gì vậy?"
Anh Tống:
"Trái cây, một chút tấm lòng."
Anh Tống nói rồi bước vào trong, đặt giỏ trái cây lên bàn Khương Nghênh, cười nói:
"Cô không được từ chối, một chút hoa quả không thể coi là hối lộ được."
Khương Nghênh cười nói:
"Anh khách sáo rồi.”
Anh Tống cười nói:
“Nếu không có cô nhúng tay vào chuyện này, đừng nói là nghiệp diễn của cô ấy, mà cả cuộc đời e là cũng không còn.”
Khương Nghênh:
“Công việc của tôi thôi.”
Anh Tống xua tay nói:
“Tôi vào ngành này chẳng phải mới đây, Huyên Huyên cũng không phải là diễn viên nổi tiếng gì, sao có thể gọi cô ấy là công việc của cô được?”
Anh Tống là người thông suốt, biết rất rõ đường lối của giới này.
Diễn viên quá thời cũng chẳng khác gì phi thần bị biếm lãnh cung thời cổ đại.
Phi tần ở lãnh cung cũng có thể được khôi phục sủng ái, nhưng trong giải trí thì sóng sau xô sóng trước, quá thời thì cơ hội ngược dòng gần như bằng không.
Anh Tống nói vài câu khách sáo với Khương Nghênh rồi lại lấp lửng.
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt của anh có gì đó khác lạ, biết anh có chuyện muốn nói nên ngước mắt lên nhìn Kiều Nam:
“Tiểu Kiều, đi lấy cốc nước cho anh Tống.”
Kiều Nam: “Dạ chị.”
Sau khi đẩy Kiều Nam đi, anh Tống nghiêng người về phía bàn làm việc, hạ giọng nói thẳng:
"Nghe nói gần đây cô đang nâng đỡ Thiệu Hạ? Cô phải cẩn thận với quản lý Thích Hạo của cô ấy."