Khương Nghênh biết danh tiếng của anh Tống trong giới.
Anh ấy không phải là loại người hay nói hành nói tỏi và buôn chuyện.
Nếu anh đứng lên và nói điều gì đó không tốt về ai đó một cách nghiêm túc, thì rất có thể tính cách của người đó là rất xấu.
Khương Nghênh nghe vậy khẽ mỉm cười, nhưng cũng không trực tiếp bày tỏ lập trường của mình:
"Cảm ơn anh Tống."
Anh Tống đứng thẳng người, mỉm cười hiền lành:
“Sau này nếu cần gì ở tôi thì cứ nói. Có một số việc ở địa vị cô khó ra mặt thì cứ bảo tôi một tiếng là được.”
Khương Nghênh: “Cảm ơn anh.”
Sau khi trò chuyện với anh Tống vài câu, Khương Nghênh đứng dậy và đích thân tiễn anh Tống ra ngoài.
Sau khi tiễn anh Tống về, Khương Nghênh đứng trước phòng quan hệ công chúng như thể trầm tư một lúc.
Không phải cô không hiểu ý của anh Tống, anh Tống muốn kết bạn với cô, nhưng trong giới giải trí, khi kết bạn thật sự cần phải cẩn thận.
Năm phút sau, Khương Nghênh thôi nghĩ ngợi, cô trở vào phòng quan hệ công chúng.
Với những bài học kinh nghiệm của Nhậm Huyên, phòng quan hệ công chúng nay đã khôi phục lại bầu không khí làm việc trước đây.
Không biết là bận thật hay chỉ là giả bận, nhưng trông đúng là rất bận rộn.
Khương Nghênh liếc nhìn mọi người và hờ hững:
"Mọi người dừng công việc lại một chút đi."
Sau khi Khương Nghênh nói xong, mọi người trong phòng đều nhìn cô với vẻ mặt bất an.
Khương Nghênh vẻ mặt vừa ôn hòa vừa lạnh lùng:
"Mọi người đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn nói hai điều. Thứ nhất, từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy những chuyện như Nhậm Huyên xảy ra lần nữa. Thứ hai, những người không làm được thì giờ có thể lập tức đưa đơn thôi việc cho Kiều Nam xử lý.”
Khương Nghênh nói xong, cả phòng đều im lặng.
Sau khoảng nửa phút, một số người có thâm niên hơn trả lời với nụ cười gượng gạo trên môi.
"Trưởng phòng Khương, cô đừng lo, chuyện như Huyên Huyên sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
"Đúng vậy, nhiệm vụ của chúng tôi là làm công việc ở vị trí của mình."
Một người bắt đầu bày tỏ thái độ của mình và những người khác cũng lần lượt phụ họa theo.
Khương Nghênh nghe mọi người nói, vẻ mặt bình thản:
"Mọi người làm việc đi."
Mọi người thở phào nhìn theo Khương Nghênh đang trở lại văn phòng cô.
"Xong rồi, thời gian vui vẻ đã qua rồi."
“Những ngày đi trễ về sớm của tôi đã chấm dứt”.
Sau khi Khương Nghênh trở lại văn phòng, cô kiểm tra nhanh thông tin của Thích Hạo.
Những năm gần đây không có vấn đề gì, nhưng có một mẩu lí lịch đen cách đây 5 năm.
Không biết có phải sự thật hay không, người ta kể rằng anh ta từng đưa một sao nữ mới ra mắt đi dự tiệc du thuyền của các doanh nhân giàu có năm ngày bốn đêm, khi bữa tiệc kết thúc, sao nữ này đã rời làng giải trí do rối loạn tâm thần.
Du thuyền, năm ngày bốn đêm. Mỗi từ đều gợi cho người nghe nhiều liên tưởng.
Khương Nghênh chau mày, cầm điện thoại đang được đặt trên bàn và nhắn tin cho Thiệu Hạ: Hôm nay xong việc thì gọi cho tôi.
Sau khi nhắn tin cho Thiệu Hạ, Khương Nghênh bắt đầu xử lý công việc trước mắt.
Gần bữa trưa, Kiều Nam gõ cửa văn phòng và hỏi Khương Nghênh có muốn đến căng tin ăn cùng không.
Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay:
"Đã mười hai giờ rồi."
Kiều Nam nháy mắt nói:
“Nghe nói trưa nay ở căng tin có món cứng.”
Khương Nghênh cười nói:
"Đi thôi, đi chung đi."
Căng tin của Châu Thị Media được xem là nơi có lương tâm trong ngành.
Ăn không mất phí, có thể ăn thoải mái.
Điều quan trọng nhất là các món ăn rất đa dạng và không lặp lại trong một tuần, bảy ngày.
Sau khi Khương Nghênh và Kiều Nam lấy thức ăn xong, họ chọn một góc ngồi cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa thỉnh thoảng trò chuyện.
"Trưởng phòng Khương, chị có nghe thấy gì không? Giám đốc tài chính Phùng đã bị sa thải."
Khương Nghênh:
"Thật sao?"
Kiều Nam gật đầu như gà mổ thóc:
“Em nghe nói là do anh ta tiết lộ bí mật của công ty.”
Khương Nghênh chậm rãi ăn cơm: "Ừ."
Thấy Khương Nghênh không mấy hứng thú với chủ đề này, Kiều Nam dừng một chút, đổi chủ đề, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Đầu tiên Kiều Nam buôn chuyện về vài ngôi sao, cuối cùng đổi chủ đề, hạ giọng hỏi nhỏ:
“Trưởng phòng Khương, chị và sếp Châu thế nào rồi?”
Khương Nghênh không ngờ Kiều Nam lại hỏi như vậy, món súp vừa đưa vào miệng lập tức nghẹn lại nơi cuốn họng, cô ho kịch liệt.
Kiều Nam thấy vậy vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhận khăn giấy che miệng rồi lại tiếp tục ho, Kiều Nam mím môi cười nói:
"Trưởng phòng Khương, em phát hiện chị không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì, chỉ có nhắc đến sếp Châu thì chị mới có phản ứng."
Khương Nghênh không trả lời, mặt đỏ bừng, không biết là do ho hay là bị chạm vào tâm tư khó nói nào đó.
Kiều Nam nói xong, Khương Nghênh không trả lời, cô lại hạ giọng nói tiếp:
"Chị Khương, chị có để ý gần đây sếp Châu không có tin đồn gì nữa không?"
Khương Nghênh hít thở nhẹ nhàng:
“Tôi không chú ý.”
Kiều Nam:
"Em đã chú ý giúp chị rồi, thực sự là không có.”
Khương Nghênh: "..."
Bữa ăn kéo dài nửa tiếng, có đến ít nhất là 20 phút Kiều Nam chỉ nhắc đến Châu Dị.
Cho đến khi hai người ăn trưa xong ra khỏi căng tin, Kiều Nam vẫn luyên thuyên bất tuyệt:
“Chị Khương, em thấy chị rất xứng đôi với Sếp Châu. Thực đấy. Chị tính tình lạnh lùng, còn sếp Châu lại đẹp trai, rõ ràng là xứng cực luôn.”
Nghe Kiều Nam nói vậy, Khương Nghênh không nói gì, tâm trí chợt hiện lên gương mặt Châu Dị.
Ừ, đúng là anh ấy rất đẹp trai, vừa si vừa ngầu.
Khương Nghênh và Kiều Nam đi ngang qua quầy lễ tân và định lên thang máy trở lại phòng quan hệ công chúng.
Cô bé trực ở quầy lễ tân đột nhiên nói:
"Trưởng phòng Khương, vừa rồi có người đến đây nhắn tin tìm chị, còn để lại thiệp cho chị.