Sắc mặt Châu Diên xám xịt, anh còn đang định giải thích với Châu Dị thêm vài câu, nhưng ông cụ Châu đã xuống lầu.
Nhìn thấy ông cụ, Châu Diên lập tức im lặng, đợi ông cụ bước vào thì liền lễ phép chào “ông nội”.
Ông cụ chống nạng đi ngang qua anh, lạnh lùng nói:
“Tụi bây đứa nào cũng có nanh có gạc hết rồi, ta còn chưa chết mà đã bắt đầu tranh giành gia sản rồi.”
Châu Diên nói:
"Ông nội, cháu không có."
Ông cụ Châu bước đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt dồn vào Cát Châu:
"Có phải cậu ta là của anh không?"
Châu Diên đáp:
"Dạ phải."
Ông cụ giận dữ nói:
“Vậy mà anh còn dám nói là không làm?”
Châu Diên nói:
"Ông nội, đúng là cháu cử Cát Châu đến làm chuyện ở bến tàu Bùi Gia, nhưng cháu thề, sau khi trở về Bạch Thành, cháu chưa từng cho người đi giết Dị."
Điều tối kỵ của ông cụ là gì thì Châu Dị biết, đương nhiên Châu Diên cũng biết.
Nghe Châu Diên nói vậy, ông cụ quay đầu liếc nhìn Lý Thuận Đức.
Lý Thuận Đức hiểu ý và yêu cầu vệ sĩ đưa tất cả những người mà Bùi Nghiêu mang đến.
"Cậu chủ, cậu chủ, cậu nhất định phải cứu chúng tôi!"
"Cậu cả, xin cậu hãy nói với ông cụ tha cho chúng tôi lần này.”
Cả bọn vừa lên là bắt đầu gọi Châu Diên.
Đôi mắt Châu Diên chợt tối lại, anh không nói gì.
Ông cụ cười khẩy, cầm chiếc nạng trên tay chỉ vào hơn hai mươi người đang quỳ dưới đất:
“Bọn chó anh nuôi mà anh lại không nhận ra à?”
Châu Diên nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, không nói nên lời.
Hơn hai mươi người này đúng là người của Châu Diên.
Tuy nhiên, bọn họ khác với Cát Châu, Cát Châu và Châu Diên trước là anh em, sau là cấp dưới, những người này chính là chó thật mà Châu Diên nuôi, bọn họ bình thường giúp đỡ anh ta làm rất nhiều chuyện trong bóng tối.
Trước câu hỏi của ông cụ Châu, Châu Diên vẫn im lặng.
Một mặt, bàn tay Khương Nghênh đang được Châu Dị nắm chặt hơi nhúc nhích, cô nói với giọng chỉ đủ cho hai người nghe được:
"Trông Chu Diên không giống như đang nói dối."
Châu Dị véo đầu ngón tay của Khương Nghênh, thấp giọng đáp:
“Ừ, đáng tiếc là anh ta không thể phản bác.”
Bất kể Châu Diên có nói dối hay không thì hôm nay anh ta cũng phải gánh cái tội này.
Kết quả cuối cùng đúng như Châu Dị mong đợi, Châu Diên nhận lỗi và xử lý theo gia pháp.
Khi Châu Diên được Lý Thuận Đức đưa đến nhà từ đường, đi ngang qua Mạnh Nhuế.
Châu Diên dừng bước, cúi đầu nhìn Mạnh Nhuế:
“Còn cô là người của ai?”
Mạnh Nhuế cúi đầu nhìn xuống đất, ngước mắt lên nói:
"Sếp Châu đang nói gì mà tôi không hiểu?”
Châu Diên:
"Là người của mẹ tôi? Hay là của Châu Hoài An?"
Mạnh Duệ nói:
"Tôi không hiểu ý anh."
Châu Diên mỉm cười, nụ cười vẫn tao nhã như trước:
"Khó cho cô rồi, để đi nước cờ này mà không tiếc xả thân vì nghĩa.”
Mạnh Nhuế mím môi: "..."
Sau khi Châu Diên rời đi, ông cụ Châu bình tĩnh lại một lúc, quay đầu lại nhìn Châu Dị, cố gắng an ủi anh.
"Dị, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ dạy cho anh cả cháu một bài học. Cháu yên tâm, chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Ông cụ Châu nói xong, thấy Châu Dị còn chưa bày tỏ lập trường, bèn đưa tay cầm tách trà uống một ngụm, sau đó hắng giọng nói:
"Dị, nếu như cháu không hài lòng với cách xử lý của ta, cháu có thể nói thẳng."
Châu Dị cười nhạt, buông tay Khương Nghênh ra, đứng dậy rót trà cho cụ Châu:
“Ông nội, ông cũng lớn tuổi rồi, ông biết năng lực của bố cháu như thế nào, thay vì cứ để cháu và anh cả ngầm đấu thế này thì chi bằng để tụi cháu công khai tranh còn hơn.”
Châu Dị đã mô tả chuyện “trở mặt” một cách rất văn chương.
Mặt ông cụ Châu tối lại:
"Cháu nói cái gì?"
Châu Dị nói:
"Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, ông xem chúng cháu tranh giành nhau thực ra cũng không có gì xấu, nếu không thì cháu với anh cả đều là thanh niên nóng nảy, mạnh mẽ, nếu mà cứ ngầm đấu không biết chừng mực, nhỡ không cẩn thận khiến đố phương phải chết thì không hay rồi.”
Tay ông Châu siết chặt tách trà, nước trong tách gần như tràn ra ngoài.
Người xưa có nói rót trả đầy khoảng bảy phần, ba phần chừa lại là ân tình.
Ông cụ luôn chú ý về việc thưởng trà, sao có thể không nhận ra ý đồ của Châu Dị.
Châu Dị đang nói với ông bằng một từ ngữ khác là không ncòn ân tình nữa rồi.
Hai ông cháu tỏ thái độ cứng rắn với nhau vài giây, rồi ông cụ đặt tách trà lên bàn một cách nặng nề, trà gần như tràn ra ngoài:
"Không hổ là người của nhà họ Châu chúng ta, được đó!”
Ông cụ nói xong, nhìn Châu Dị nói:
"Dị à, ta nhìn cháu lớn lên từ bé. Từ nhỏ cháu đã thông minh, biết ẩn giấu thực lực, chờ thời cơ. Đến khi ta biết cháu đã đủ lông đủ cánh thì cháu đã ngầm phát triển thực lực của mình, nhưng liệu cháu sẽ không thực sự nghĩ rằng chỉ là một thằng nhóc nhà họ Bùi thì có thể khiến cho lực lượng của ta và cháu ngang bằng nhau đó chứ?”
Châu Dị nói:
"Đương nhiên là không. Bùi Nghiêu có tấm lòng nhân hậu, không thể làm chuyện tàn ác."
Nghe Châu Dị nói xong, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi:
"Tần Trữ cũng là người của cháu?”
Châu Dị cười đùa, Châu Dị còn chưa kịp trả lời thì đã có vệ sĩ chạy vào báo cáo:
"Thưa cụ, Tần Trữ đưa người bao vây nhà ta rồi ạ."