Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 272: Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi



Đề phòng ngoài sáng thì dễ nhưng đề phòng trong tối thì khó.

Ông cụ Châu không ngờ ám tiễn của Tần Trữ.

Ông luôn biết hai người quen nhau nhưng ông tưởng họ chỉ là quen biết bình thường.

Dù sao Tần Trữ cũng có tiếng là tàn nhẫn, thủ đoạn âm hiểm, thích một mình một ngựa.

Ông chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Trữ sẽ bán mạng mình vì Châu Dị.

Ngay cả trường hợp của Phùng Hồng Hiên lần trước, trước mặt Châu Dị và Tần Trữ chỉ nói chuyện xa cách, không hề thể hiện ra tình cảm anh em trước Châu Diên.

Nghe vệ sĩ báo cáo, ông cụ Châu im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, ông nhìn Châu Dị rồi bật cười nhẹ:

"Anh có năng lực hơn cha và anh trai anh rồi đó."

Châu Dị cầm chiếc ấm gốm lên, lại rót trà cho ông cụ, lần này trà không quá đầy, anh hạ giọng nói:

“Mỗi người đều có thân phận khác nhau, mong muốn sinh tồn khác nhau, nên kỹ năng mà họ trau dồi đương nhiên sẽ khác biệt."

Ông cụ nói:

"Ta rất tò mò. Nếu hôm nay ta không đồng ý với những gì cháu vừa nói thì cháu sẽ làm thế nào? Cho Tần Trữ san bằng nhà cũ của Châu Gia?”

Châu Dị bình tĩnh cười nói:

"Việc này thì cháu không rõ, nhưng cháu có thể cùng ông chờ xem Tần Trữ sẽ làm như thế nào."

Ông cụ: "..."

Châu Dị vừa nói xong, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Năm phút sau, bảo vệ canh cửa lại quay lại báo cáo:

"Lão gia, Tần Trữ thật tàn nhẫn, có vài trong số chúng tôi bị anh ta đánh gãy chân, anh ta  nói…”

Ông cụ vẻ mặt u ám nói:

"Anh ta nói gì?"

Bảo vệ:

“Anh ta nói, mỗi phút sẽ đánh gãy chân một người, cho đến khi anh ta nhìn thấy cậu hai và sếp Bùi.”

Ông cụ cười lạnh:

"Anh ta lớn tiếng như vậy nhỉ! Hồi đó ông nội hắn còn đang trên đỉnh cao cũng không dám nói như vậy.”

Bảo vệ: “…”

Châu Dị sửa lại tư thế ngồi, lười biếng nói:

“Ông cụ Tần không dám nói, đó là vì ông ấy thực sự năng lực của Tần Trữ.”

Châu Dị vừa nói xong, điện thoại ở nhà đột nhiên vang lên.

Sau vài giây, người hầu bước tới trước mặt ông cụ Châu và nói:

“Thưa ông, điện thoại.”

Cuộc gọi đến từ Châu Hoài An, giọng điệu của ông ta rất tệ, hiển nhiên là đang cố gắng kìm nén cơn tức giận.

"Ba, thằng nhãi Châu Dị muốn làm gì thì cứ để nó làm. Bây giờ chẳng phải nó muốn đấu với Châu Diên sao? Ba cứ kệ đi, giao Châu Thị Media cho nó, sau này hai anh em có gây nhau cỡ nào thì ba cũng đừng quản.”

Ông cụ Châu:

"Anh nói vớ vẩn gì thế!"

Châu Hoài An nói:

"Ba, không phải con vớ vẩn đâu, mà là ba vớ vẩn đó. Ba cho rằng Châu Dị còn là thằng nhãi miệng còn hôi sữa à? Hiện giờ nó ghê gớm lắm.”

Nghe Châu Hoài An nói vậy, ông cụ Châu mới ý thức được chuyện gì xảy ra, trầm mặc một hồi mới hỏi:

"Công ty xảy ra chuyện gì à?"

Châu Hoài An hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại:

"Ba mươi lãnh đạo cấp cao thì vừa rồi có hai mươi người chủ động nộp đơn xin từ chức."

Ông cụ Châu: "..."

Châu Hoài An nói:

“Vừa rồi người giúp việc gọi điện cho con, nói là Tần Trữ dẫn người đến bao vây nhà cũ của nhà ta. Ba, ba có biết bây giờ mọi người ở Bạch Thành đang nói gì về Tần Trữ không? Dân không đấu với quan, còn quan thì không đấu với Tần Trữ.”

Ông cụ Châu cảm thấy nghẹn thở.

Châu Hoài An nói xong, thấy ông cụ trầm mặc, bèn thở dài:

"Ba, ba già rồi."

Sau khi nhận điện thoại từ Châu Hoài An xong, ông cụ cũng không trở lại phòng khách, mà sai Lý Thuận Đức truyền đạt ý tứ mình, bảo Châu Dị rời đi.

Châu Dị đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, đôi môi mỏng nở nụ cười:

"Chú Lý, nói với ông nội, khi nào cháu có thời gian thì sẽ đưa Nghênh Nghênh về thăm ông."

Lý Thuận Đức:

“Vâng, thưa cậu hai.”

Khi Châu Dị cùng những người khác ra khỏi nhà họ Châu, Tần Trữ đang tựa vào mui xe hút thuốc.

Những vệ sĩ bị đánh què chân trước cửa nhà đều đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng không ai dám hét lên trước mặt Tần Trữ.

Nhìn thấy Châu Dị và Bùi Nghiêu, Tần Trữ đứng thẳng lên, gỡ điếu thuốc khỏi miệng, ném xuống dưới chân, dập tắt rồi bước về phía trước.

“Sống sót ra rồi à?”

Khóe môi Châu Dị nhếch lên:

"Cảm ơn ông.”

Tần Trữ:

“Chủ yếu là ông đã chơi chiêu rút củi đáy lò ở tổng tập đoàn Châu Thị khá tốt.”

Châu Dị cười cợt:

"Hôm nay ông và ông Bùi vất vả rồi.”

Tần Trữ giễu cợt:

"Lịch sự vậy? Không giống phong cách của ông chút nào."

Khi Châu Dị đang trò chuyện với Tần Trữ, Bùi Nghiêu đứng sang một bên, chỉ vào vết máu trên khóe miệng rồi ngắt lời:

"Hai ông này, hai người có thể nhìn tôi chút được không? Một người ra vẻ lạnh lùng, còn một người thì đấu IQ. Chỉ có tôi ở đây là người thực sự phải đánh đổi trong chuyện này đó thôi nhé.”

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị cùng Tần Trữ liếc nhìn anh, thấy vết thương trên mặt anh thì cố nhịn cười.

Trên đường trở về Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị ngồi ở ghế sau xe, cùng Khương Nghênh đan vào nhau.

Khương Nghênh quay đầu nhìn anh, cô nhận ra anh đang mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, bèn nhẹ giọng nói:

“E là con đường phía trước sẽ rất khó khăn.”

Châu Dị nhắm mắt lại cười nói:

"Ừ, đến khi nào khó khăn nhất thì anh sẽ cho người đưa em đến nơi an toàn, sau khi xử lý xong những chuyện bẩn thỉu này, anh lại đón em về.”

Khương Nghênh mím môi, ước chừng nửa phút sau, cô thở ra rồi nói:

"Châu Dị, anh có muốn tặng em một chiếc nhẫn không?"