"Sếp Lục, đừng tức giận, chủ yếu là tôi đòi công bằng cho bà mà, bà nói xem, bà tốt với tên nhóc này đến vậy, nhưng thằng nhóc này lại lén bà chấm mút bên ngoài.”
Nghe người đàn ông này nói vậy, sắc mặt Lục Mạn tái nhợt.
Nhìn thấy trong mắt Lục Mạn có chút tức giận, người đàn ông này biết mình đã đạt được mục đích, trên mặt hiện lên một tia cười lạnh, không nói gì.
Lục Mạn cảm thấy mất mặt, tức giận nhìn Lục Vũ, bước tới, giơ tay tát vào mặt Lục Vũ.
"Cái đồ ăn ở trong rồi còn với bên ngoài, bình thường tôi đều cho cậu ăn ngon mặc đẹp, nuôi cậu, không ngờ cậu lại cùng con khốn Khương Nghênh cài bẫy tôi.”
Lục Mạn nói xong, Lục Vũ có chút không thể tin nhìnbà ta, một giây tiếp theo, hốc mắt anh đỏ lên, trong mắt ngân ngấn nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tim Lục Mạn đập thình thịch.
Lục Vũ lắc lắc ghế, giãy giụa, trong miệng phát ra âm thanh "woo woo woo".
Lục Vũ kêu lên, người kinh ngạc nhất không phải Lục Mạn mà là mấy tên vệ sĩ đứng ở một bên.
Người đàn ông vừa bị đánh đến mức ấy mà không kêu một lời, bây giờ đang khóc?
Lục Vũ đã theo dõi Lục Mạn được một thời gian, và xem như là người mà Lục Mạn thích nhất.
Con người mà, nuôi chó mèo lâu ngày vẫn có tình cảm chứ đừng nói đến con người.
Đặc biệt là một người đẹp như Lục Vũ.
Lục Mạn cau mày, nhìn chằm chằm Lục Vũ một lúc, sau đó đưa tay gỡ miếng băng dính trên miệng ra.
Lục Vũ nghẹn ngào nói:
“Sao bà lại nói là tôi âm mưu hại bà?”
Ai bảo khóc chỉ dành cho phụ nữ?
Vào thời điểm quan trọng, khi một người đàn ông khóc, anh ta có sức thuyết phục hơn phụ nữ.
Tổ tiên chúng ta có câu: Đàn ông không nên nhẹ rơi nước mắt.
Nếu không phải chịu sự bất công quá lớn như vậy, có người đàn ông nào lại khóc thương tâm như vậy?
Đối mặt với câu hỏi của Lục Vũ, ánh mắt Lục Mạn chớp chớp:
“Không phải cậu là người giở trò sau lưng sao?”
Lục Vũ nói:
“Nếu như bà muốn chia tay với tôi, cảm thấy tôi làm ảnh hưởng chuyện bà làm phu nhân nhà giàu, bà cứ nói thẳng, không cần phải làm vậy với tôi.”
Nói xong, Lục Vũ lại cắn răng nói:
"Bà đừng nghĩ tôi còn trẻ, nên không hiểu chiêu trò của bọn nhà giàu các người.”
Lục Mạn: "..."
Bầu không khí nhất thời có chút đông cứng.
Lục Mạn nhìn chằm chằm Lục Vũ một hồi, không tìm thấy manh mối nào trên mặt tức giận của anh, bà điều chỉnh tâm trạng rồi nói:
"Vậy tại sao hôm nay Khương Nghênh lại ra mặt giúp cậu?”
Lục Vũ vẻ mặt khó chịu nói:
“Làm sao tôi biết nhà bà đang giở trò gì? Con gái của bà đột nhiên đến tìm tôi, nói muốn nuôi tôi. Tôi tuyệt vọng gọi cho bà, nhưng bà không trả lời, nên tôi gọi cho người đàn ông tên Cát Châu. Anh ta cho tôi số của Khương Nghênh, bảo tôi đi tìm Khương Nghênh để giải quyết vấn đề..."
Lục Mạn nghe vậy, sắc mặt tối sầm.
Một lúc sau, Lục Mạn lấy điện thoại di động ra, bấm số của Khương Nghênh trước mặt Lục Vũ.
Khi cuộc gọi được kết nối, ánh mắt của Lục Mạn rơi vào khuôn mặt của Lục Vũ, bà ta nói với Khương Nghênh ở đầu bên kia điện thoại:
“Nghênh Nghênh, con đang ở đâu?”
Khương Nghênh bình thản đáp:
“Ở nhà, có chuyện gì vậy mẹ lớn?”
Lục Mạn:
“Con đi cùng Dị à?”
Khương Nghênh: "Dạ."
Lục Mạn giả vờ cười ngượng ngùng:
“Nghênh Nghênh, mẹ nghe nói hôm nay Kỳ Kỳ gây phiền toái cho Lục Vũ, con đã đến giúp à?”