Lục Mạn nói xong, trong lúc chờ đợi câu trả lời của Khương Nghênh, bà nhìn chằm chằm Lục Vũ một lúc, sợ bỏ sót manh mối nào.
Khương Nghênh dường như không hề dừng lại, Lục Mạn nói xong, cô bình tĩnh nói:
"Chúng ta là một nhà, mẹ lớn không cần khách sáo."
Lục Mạn lại hỏi:
“Làm sao Lục Vũ biết số điện thoại của con?”
Khương Nghênh:
“Nghe nói Cát Châu nói với anh ta.”
Nghe Khương Nghênh nói, vẻ mặt Lục Man trở nên phức tạp, một lúc sau bà cười nhẹ:
"Nghênh Nghênh, cảm ơn con và Dị về chuyện hôm nay. Khi nào có thời gian mẹ sẽ đãi hai đứa một bữa."
Khương Nghênh:
"Mẹ lớn khách sáo rồi ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Mạn nhìn Lục Vũ không nói gì.
Lục Vũ khịt mũi, tự tin nói:
“Tôi có nói dối không?”
Lục Mạn: "..."
Ngay lúc Lục Mạn đang tìm cách để xuống nước thì Cát Châu gọi điện đến.
Lục Mạn nhìn thông báo cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời:
“Cát Châu.”
Cát Châu:
“Thưa bà, thằng bé người của bà có gọi cho bà không?”
Lục Mạn:
"Đã gọi rồi."
Cát Châu ở bên kia điện thoại thở dài:
“Bà đừng trách con hôm nay bảo cậu ấy gọi cậu hai nhờ giúp đỡ. Tuy bà dặn con chiếu cố cậu ta, nhưng bà biết đó, cậu cả rất không ưng cậu ấy, con cũng không còn cách nào.”
Giọng nói Lục Mạn không rõ cảm xúc hay tức giận thế nào:
"Ừm, ta biết rồi.”
Hàng loạt pha phản lưới nhà khiến Lục Mạn kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.
Sau khi cúp máy với Cát Châu, Lục Mạn xua tay với gã cầm đầu:
“Thả cậu ta ra.”
Người đàn ông nhướng mi mắt lên:
“Hả?”
Lục Mạn:
“Cậu ấy không có vấn đề gì.”
Người đàn ông:
"Bà có chắc không?"
Lục Mạn không kiên nhẫn nói:
"Chắc."
Nghe vậy, người đàn ông bước tới phía sau Lục Vũ, cởi trói cho anh, cười giễu cợt, nói bằng giọng chỉ có hai người họ nghe được:
“Thảo nào lúc nãy mày bình thản như vậy, hóa ra là có dự phòng.”
Lục Vũ im lặng như chưa hề nghe thấy gì.
Sau khi người đàn ông cởi trói, Lục Vũ đứng dậy đi tới trước mặt Lục Mạn, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi im lặng.
Lục Mạn cau mày, trấn an nói:
“Về rồi nói sau.”
Lúc đó Thủy Thiên Hoa Phủ.
Cát Châu ngồi đối diện Châu Dị và Khương Nghênh uống trà, trông rất thoải mái.
Châu Dị trêu chọc:
“Cậu không hề lo lắng cho em trai mình sao?”
Cát Châu thổi trà trong chén sứ tím, một hơi uống hết hơn nửa chén:
"Thằng nhóc đó rất thông minh, sẽ không chết đâu. Có lẽ lần này có thể kiếm được cho mình một căn nhà."
Châu Dị trêu chọc, quay đầu nhìn Khương Nghênh, đưa tay tự nhiên ôm lấy eo Khương Nghênh, ôm cô vào lòng.
Khương Nghênh bất động, cau mày nhìn Cát Châu:
"Rốt cuộc là sao vậy?"
Cát Châu ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Nghênh thật sự tức giận, ho khan hai tiếng, giả vờ vô tội nói:
"Việc này không trách tôi được, đều là suy nghĩ điên khùng của thằng nhóc Lục Vũ."
Khương Nghênh:
"Nói tiếp đi."
Cát Châu:
“Không phải lần trước lúc ở nhà cổ Châu Gia, chị bảo nó lánh đi sao? Nó lo lắng nếu rời đi như thế này, Lục Mạn sẽ nghi ngờ chị nên hôm nay mới diễn màn kịch này.”
Lục Mạn không phải kẻ ngốc, đêm ngày 29 tháng 12 âm lịch, Lục Vũ rủ bà đi chơi, nhưng bà lại bị Châu Hoài An bắt quả tang, bà chắc chắn sẽ nghi ngờ Lục Vũ có chuyện gì đó không ổn.
Tuy lúc đầu bọn họ không ngờ Châu Hoài An sẽ chen ngang, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, bọn họ chỉ có thể tương kế tựu kế.
“Chủ yếu là lúc đầu tôi không chắc trò này sẽ thành công, nếu không thành công thì sao? Lỡ như Lục Mạn hoàn toàn không điều tra Lục Vũ thì sao? Tết nhất đến nơi mà nói trước với chị, chẳng phải khiến cho chị lo thêm sao?”
Khương Nghênh:
"Sau này dù làm gì cũng phải báo trước cho tôi biết, không được phép tự ý quyết định nữa."
Cát Châu:
"Được, không thành vấn đề."
Cuộc trò chuyện giữa Khương Nghênh và Cát Châu nghe có vẻ bình thường, nhưng chỉ có họ mới hiểu rõ nhất những cảm xúc ẩn chứa trong đó.
Những người từng dành cho nhau sự ấm áp, không phải người thân nhưng còn hơn cả người thân.
Ở bên kia, Lục Vũ từ khi lên xe của Lục Mạn vẫn siết chặt quai hàm, vẻ mặt căng thẳng và im lặng.
Lục Mạn lái xe, biết mình sai liền chủ động mở miệng:
"Tiểu Vũ à, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Lục Vũ:
“Bây giờ tôi không muốn nói.”
Lục Mạn nắm chặt vô lăng, cười nhẹ nói:
“Sao cậu cứ luôn cứng đầu cứng cổ vậy?”
Lục Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt bị đánh như đầu heo qua tấm kính của mình, tâm sự vô cùng phức tạp.
Lục Mạn không biết Lục Vũ đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng đó là một cậu bé đang giận dỗi, hắng giọng nói:
“Một tòa nhà đã được hoàn thành cách đây không lâu, tôi thấy vị trí khá tốt, lát nữa tôi dẫn cậu đi chọn một căn…”