Biết là có liên quan đến Khương Nghênh, Châu Dị chủ động bước ra ngoài cửa một bước, nói:
“Nói.”
Trợ lý Trần hạ giọng nói:
“Nghe nói Thiệu Hạ, người mà mợ đang nâng đỡ đang bị Dương Băng của Hải Tinh Media nhắm đến. Sáng nay, quản lý của Dương Băng đã ngầm thuê seeder.”
Châu Dị lạnh lùng nói:
"Cô ta muốn gì?"
Trợ lý Trần thành thật nói:
"Hiện tại vẫn chưa rõ, nhưng trong giới, Dương Băng nổi tiếng xấu tính, thường xuyên làm những việc trấn áp người mới."
Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Người như vậy, có thể ở trong giới lâu đến thế sao?"
Trợ lý Trần cho biết:
"Hải Tinh Media đã nâng đỡ cho cô ta trong mấy năm qua. Có bị gãy răng phải nuốt vào bụng cũng phải nâng cô ta, lại thêm cô ta còn có đám fan cuồng, chỉ đâu đánh đó…”
Thật ra Trợ lý Trần cũng không mấy để ý tới chuyện của những nghệ sĩ này, sở dĩ hôm nay anh chú ý hơn, hoàn toàn là vì một trong những nghệ sĩ Khương Nghênh muốn nâng đỡ.
Tuy Khương Nghênh không nói rõ là muốn nâng đỡ Thiệu Hạ, nhưng vòng này vốn là như vậy, mọi người đều ngầm biết.
Trợ lý Trần nói xong chờ Châu Dị nói.
Châu Dị:
“Nếu mợ đã có hứng thú với Thiệu Hạ như vậy, nếu không có việc gì thì cậu giúp trông chừng cô ta đi.”
Trợ lý Trần:
"Vâng."
Trợ lý Trần rời đi, Châu Dị mang theo hai túi đồ lớn trở về phòng.
Trợ lý Trần luôn chu đáo trong công việc, các món ăn đóng gói là món mà Khương Nghênh ngày thường thích, không cay và ngon miệng.
Có bia và rượu vang đỏ.
Châu Dị lấy bát đĩa ra đặt lên bàn, đứng dậy cầm chiếc bình của khách sạn và hai ly rượu vang đỏ, rót rượu.
Sau khi hoàn tất một loạt công tác chuẩn bị, Châu Dị sải bước đến bên cạnh Khương Nghênh, cười nói:
"Trưởng phòng Khương, có muốn tâm sự một chút không?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, trong lòng vừa ấm áp lại vừa buồn bã:
"Châu Dị."
Châu Dị: "Hả?"
Khương Nghênh hít sâu nói:
"Thật ra, anh không cần phải làm đến mức ấy cho em."
Châu Dị đột nhiên mỉm cười, dựa vào cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, đôi mắt đào nở nụ cười:
"Không còn cách nào khác, chỉ có một người vợ thôi, nên ngoài chuyện cưng chiều ra thì không còn cách nào khác.”
Khương Nghênh mím môi thành một đường thẳng:
"Anh cũng đã nhìn thấy tình trạng của em hôm nay rồi. Bệnh tật của em cả đời có lẽ sẽ không bao giờ thuyên giảm."
Châu Dị nhìn khuôn mặt vẫn tái nhợt của Khương Nghênh, nghĩ đến lời Vu Chính nói: Đặc điểm lớn nhất của bệnh Khương Nghênh là bất an và tính chiếm hữu, ở bên anh càng lâu, càng yêu anh, thì sẽ càng biến anh thành tài sản của riêng của cô ấy.
Khương Nghênh nói xong, hai người nhìn nhau, đều trầm mặc.
Một lúc sau, Châu Dị đứng thẳng lên, đi đến trước mặt Khương Nghênh, cách cô chỉ mấy bước thì dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc, giọng đều đều nói:
"Khương Nghênh, em thích anh đúng không?"
Khương Nghênh nhếch khóe môi, muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại do dự.
Châu Dị nhìn Khương Nghênh không nói gì, cúi đầu, cười nhẹ, nói từng chữ một:
“Anh rất thích em.”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị:
"Tình yêu của anh dành cho em là thứ tình yêu ăn sâu vào tận xương tủy. Cho dù em có giam cầm anh, anh cũng sẽ bằng lòng."
Có giam cầm thì anh cũng bằng lòng.
Đối với người khác, những chữ ngắn ngủi này có thể chỉ là một lời yêu thương đơn giản, nhưng đối với Khương Nghênh, chúng làm lay động sâu sắc trái tim vững chắc như đá của cô.
Nhìn thấy Châu Dị càng ngày càng gần, đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh nhếch lên:
"Châu Dị."
Châu Dị dừng lại, ánh mắt dịu dàng trìu mến:
“Khương Nghênh, anh đã yêu em mười một năm, không phải một sớm một chiều. Nếu em không yêu anh, anh vẫn có thể sống như một xác chết biết đi. Nhưng nếu bảo anh đừng yêu em, em có tin là anh sẽ chết?”