"Tình yêu anh dành cho em không phải là tình yêu cực đoan, nhưng anh có thể chấp nhận cách em yêu anh đầy cực đoan. Ví dụ, không phải anh thì không được, rồi ví dụ như là không phải anh thì không được.”
"Không phải em không tin anh, mà là em không tin vào bản tính con người."
Châu Dị hơi dang chân một cách tự nhiên, trầm giọng nói:
“Việc gì cũng luôn có ngoại lệ.”
Khương Nghênh:
"Em không tự tin như vậy. Em nghĩ trường hợp ngoại lệ đó sẽ bị em phá vỡ."
Khương Nghênh đã say, lúc tỉnh táo, cô không thể nói ra những lời cảm động như vậy.
Châu Dị nghiêng người định đoạt lon bia trong tay cô, Khương Nghênh quay đầu nhìn anh cười nói:
“Em uống không nhiều.”
Châu Dị nở nụ cười:
"Người uống nhiều luôn nói mình uống không nhiều."
Khương Nghênh bóp chặt lon bia trong tay, phát ra âm thanh lạch cạch:
"Thật sự không nhiều lắm."
Châu Dị duỗi ra ba ngón tay, khua khoắng trước mặt Khương Nghênh:
"Đây là cái gì?"
Khương Nghênh nhịn không được cười lớn:
"Ba."
Châu Dị vẻ mặt nghiêm túc:
"Đây là ngón tay."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị nói đùa lạnh lùng như vậy, Khương Nghênh mím môi nhìn anh, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Hai người nhìn nhau và cùng cười.
Châu Dị nghiêng người ngồi thẳng dậy:
"Được rồi, em chưa uống nhiều, em tiếp tục đi."
Khương Nghênh nén cười, tiếp tục uống rượu, càng uống càng say, cô bắt đầu nói nhiều hơn, không ngừng trò chuyện với Châu Dị.
“Trước đây em đã nói, mẹ em đối xử với em tốt hơn mẹ anh đối xử với anh, nhưng thực ra là em đang lừa dối anh.”
“Hai người họ cũng đều tám lạng nửa cân thôi.”
"Cũng ích kỷ, cũng sống chết vì yêu như nhau.”
Châu Dị gấp một đũa thức ăn đưa cho Khương Nghênh:
"Há miệng."
Khương Nghênh: "A."
Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang có chút ngờ nghệch, khóe môi mỏng mỉm cười:
"Nhai đi."
Đôi mắt của Khương Nghênh mơ màng, cô đang nhai thức ăn trong miệng một cách máy móc.
Khương Nghênh như thế này hoàn toàn khác với Khương Nghênh ngày thường.
Châu Dị nhìn nụ cười của cô, đưa đầu ngón tay xoa xoa khóe môi cô.
Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn anh:
"Sao vậy?"
Châu Dị:
“Rượu.”
Khương Nghênh gật gật đầu, đá giày cao gót ra, ngồi vào ghế sô pha, mím môi nói:
“Châu Dị, lỡ như bệnh của em không thể chữa khỏi thì sao, nếu một ngày nào đó anh thật sự không thể yêu em nữa, lỡ như hôm chúng ta chia tay mà em lại phát bệnh thì sao?”
Châu Dị nắm chặt ly rượu vang đỏ:
"Không có lỡ như đâu."
Khương Nghênh khuỵu gối, tựa cằm lên đầu gối, cúi đầu nhìn xuống đất:
"Trước đây có người nói với em, người mắc bệnh tâm lý thì cũng như là nửa tâm thần rồi. Anh nói xem, ai lại chọn yêu một người bị bệnh tâm thần chứ?"
Những lời của Khương Nghênh tuy vô thức nhưng đều là những lời chân thật ẩn sâu trong lòng cô.
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trầm giọng trả lời:
"Anh sẽ."
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cười nói:
"Nhưng em không nỡ.”
Châu Dị trầm giọng đáp lại:
"Không nỡ gì chứ?"
Khóe mắt Khương Nghênh đỏ lên:
"Em không nỡ làm tổn thương anh, cho dù lúc đó anh không còn yêu em nữa, cho dù lúc đó em không có chút tự chủ nào."