Người hầu nói xong, lấy đôi dép trong tủ giày ra đưa cho Châu Dị và Khương Nghênh, đứng thẳng người rồi quay người rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi người hầu rời đi, Châu Dị và Khương Nghênh bình thản thay giày.
Khương Nghênh cúi xuống và nói bằng giọng chỉ có hai người ọ có thể nghe thấy:
"Châu tam gia là một người tàn nhẫn."
Châu Dị giễu cợt:
"Đời trước Châu gia, chẳng có ai lương thiện cả.”
Châu Dị cùng Khương Nghênh thay dép lê đi vào phòng khách, phòng khách đã chật kín người.
Không chỉ có Lục Mạn, Châu Diên, Nhiếp Chiêu, còn có rất nhiều nhánh của Châu Gia.
Lục Mạn cầm khăn tay che miệng khóc, nước mắt rơi xuống.
"Tôi thực sự không ngờ chuyện này lại xảy ra."
“Anh ấy không nghĩ đến tôi cũng không sao. Dù sao chúng tôi đã ly hôn, nhưng anh ấy làm sao có thể không nghĩ đến ông cụ và các con chứ.”
"Giờ thì xong rồi, ông cụ nghe thấy tin ông ấy chết, chịu không nổi cú sốc, bệnh lập tức trở nặng rồi.”
"Mọi người đều biết, mấy năm nay tôi được gả về Châu Gia, ông cụ vẫn luôn coi tôi như con gái. Tôi..."
Lục Mạn vừa nói vừa nghẹn ngào không nói được nữa.
Ngồi bên cạnh bà là một người phụ nữ trong dòng họ, nắm tay bà, vỗ nhẹ vào mu bàn tay an ủi:
“Đừng buồn, bây giờ Châu Gia xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi chuyện đều phải dựa vào chị, nếu như chị gặp phải chuyện gì thì cả nhà Châu Gia này phải làm sao?”
Lục Mạn nức nở nói:
“Tôi và Hoài An đã ly hôn, làm sao tôi có tư cách can thiệp vào chuyện Châu Gia?”
"Chị không thể nói như vậy, hiện tại chị là đại cổ đông của Châu Thị, hơn nữa chị còn có Châu Diên và Châu Kỳ…”
Lục Mạn đang chờ đợi những lời này, tựa hồ vẫn đang khóc, nhưng trong đáy mắt nét đắt ý rõ ràng.
Lục Mạn đang cúi đầu suy nghĩ làm sao chiếm đoạt hợp pháp tài sản của Châu Gia, nữ thành viên ngồi bên cạnh bà hạ thấp giọng nói:
“Châu Dị về rồi.”
Lục Mạn nghe xong thì khựng lại rồi ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy Châu Dị, Lục Mạn đỏ bừng mắt nói:
"Dị với Nghênh Nghênh về rồi à?”
Châu Dị cười thật sâu:
"Mẹ lớn."
Lục Mạn từ trên sô pha đứng dậy, đi tới trước mặt Châu Dị, trầm giọng nói:
“Cha của con đã tự tử trong tù.”
Châu Dị không rõ vui buồn, nói đầy ẩn ý: "Ồ?"
Lục Mạn dùng khăn tay che mắt:
"Không ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nghe nói là chiều nay..."
Châu Dị trầm giọng nói:
"Mẹ lớn đừng buồn quá."
Lục Mạn cho rằng mình cùng phe với Châu Dị, liền thở dài nói:
"Làm sao mà không buồn được? Một ngày kết tóc nghĩa trăm năm, tuy ba mẹ đã ly hôn nhưng bao nhiêu năm nay cũng còn cái nghĩa mà, sao có thể nói quên là quên được.”
Một ngày vợ chồng nghĩa tận trăm năm mà.
Hết tình còn nghĩa?
Những từ này khi thoát ra khỏi miệng Lục Mạn, nghe có vẻ rất mỉa mai.
Bà và Châu Hoài An về cơ bản đã ly thân suốt nhiều năm chung sống.
Hai người thờ ơ nhau, mỗi người đều có thế giới riêng của mình.
Thậm chí bà còn đích thân đưa Châu Hoài An vào tù, nhưng bây giờ bà lại nói hai người có tình cảm với nhau?
Nếu hai người trong hoàn cảnh này có thể gọi là tình cảm, thế thì tình cảm này thực sự rất nông cạn.
Lục Mạn nói xong, thấy Châu Dị im lặng, liền hạ giọng nói:
"Dị, lát nữa mẹ bàn chuyện với con một chút."
Châu Dị trên mặt mỉm cười nói:
"Dạ, con đi gặp ông nội trước."
Lục Mạn không hề phòng bị:
"Ừ, đi đi."
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, cúi đầu nói vào tai cô:
“Khi người ta chết, sắc mặt sẽ không tốt, em đừng lên đó, nếu em cảm thấy những người này phiền toái thì cứ việc về phòng ngủ đi."
Khương Nghênh: "Dạ."
Châu Dị:
"Tránh xa Nhiếp Chiêu ra."
Khương Nghênh tiếp lời:
"Anh đừng lo cho em."
Sau khi tiễn Châu Dị rời đi, Khương Nghênh ngồi trong phòng khách mấy phút, không có người chú ý, cô đứng dậy đi ra ban công hít thở không khí trong lành.
Dù đã sống ở Châu Gia nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn bộ mặt đạo đức giả của những người này.
Khương Nghênh đặt tay lên lan can và đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm thì có tiếng bước chân đến gần sau lưng cô.
Khương Nghênh không quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Đi tới mấy giây, người phía sau liền chủ động nói:
"Nghênh Nghênh."
Đó là Châu Diên.
Khương Nghênh hơi nghiêng đầu, cười nói:
"Anh hai."
Châu Diên bước tới, đứng bên cạnh Khương Nghênh, đưa cho cô một cốc nước nóng.
Khương Nghênh chào anh và mỉm cười đáp lại nhưng không uống.
Châu Diên cười khổ nói:
"Em lo anh bỏ cái gì vào trong nước sao?"
Tình thế hôm nay chỉ chứa đựng những điều giả tạo, Khương Nghênh không khỏi mỉm cười, nhưng không chút cảm xúc nói:
“Ở Châu Gia, nhất định phải đề phòng người khác.”
Châu Diên sửng sốt một lát, thở dài nói:
"Đúng vậy."
Tiếp theo, Châu Diên và Khương Nghênh đều không lên tiếng.
Hơn mười phút sau, Châu Diên khàn giọng nói:
"Từ nhỏ anh đã biết anh và Dị sẽ không phải là người đi cùng một con đường, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới chúng ta sẽ đi đến bước này.”
Khương Nghênh xoa những ngón tay trắng xanh của mình lên thành cốc với vẻ mặt thờ ơ.
Châu Diên nghiến răng nói:
"Nếu anh dũng cảm hơn, quyết đoán hơn, cạnh tranh công bằng với Dị, liệu em có chọn anh không?"