Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 431: Cầu xin



Bây giờ vẫn chưa đến đầu xuân, gió ngoài ban công hơi mạnh.

Gió thổi bay lời nói của Châu Diên, nhìn có vẻ vang xa và uy lực nhưng thực chất mỗi lời nói đều bộc lộ sự yếu đuối và kém cỏi.

Châu Diên nói xong, can đảm nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh không nhìn anh mà nhìn thẳng về phía trước:

"Không thể.”

Châu Diên: "..."

Khóe môi  Khương Nghênh hơi nhếch lên, nụ cười không rõ ràng:

"Em rất hiểu bản thân mình, nên buộc phải có anh ấy.”

Châu Diên nghe vậy, người anh khựng lại trong chốc lát.

Dường như anh không ngờ có thể nghe được những lời tình cảm như vậy từ Khương Nghênh. Và cũng dường như là không ngờ Khương Nghênh lại thốt ra những lời quả quyết như vậy.

Một lúc lâu sau, Châu Diên và Khương Nghênh trao đổi vài câu rồi quay người rời đi.

Tuy là rời đi, nhưng nhìn bóng dáng Châu Diên ở phía sau càng giống như đang thất vọng mà trốn chạy.

Khương Nghênh lắc lắc ly nước trong tay, vẫn còn nóng nhưng cô lại không muốn uống.

Lúc này ở tầng hai.

Châu Dị dựa vào trước cửa sổ nhìn ông cụ Châu.

Ông cụ được đưa vào cơ thể nhiều dụng cụ khác nhau để theo dõi các dấu hiệu sinh tồn và hơi thở của ông rất yếu.

Lý Thuận Đức đứng ở bên cạnh, thấp giọng báo cáo chi tiết.

"Chuyện Châu Hoài An chết là do Lục Mạn nói với ông cụ."

"Ông cụ nghe xong thì hôn mê."

"Kể từ khoảng thời gian này, ông cụ vẫn là mạnh mẽ chống cự. Tin tức này chính là sợi rơm cuối cùng áp đảo ông ấy.”

Lý Thuận Đức nói ngắt quãng, giọng điệu bình tĩnh.

Châu Dị nghe vậy, khóe môi hiện lên tia giễu cợt:

"Ông cụ ngất đi sau đó không tỉnh lại?"

Lý Thuận Đức rả lời:

"Không tỉnh lại, ông ấy hôn mê đến giờ.”

Châu Dị:

“Dù sao cũng là con ruột của ông ấy, dù có bất tài đến đâu vẫn là máu thịt của chính mình.”

Lý Thuận Đức:

“Đúng vậy.”

Châu Dị cười lạnh nói:

"Châu tam gia không xuất hiện?"

Lý Thuận Đức lắc đầu:

"Không, tôi vốn nghĩ những lúc thế này Châu tam gia sẽ xuất hiện, nhưng ông ấy chẳng có động tĩnh gì.”

Châu Dị cười lạnh nói:

“Một khi bị rắn cắn, thì sẽ sợ suốt mười năm.”

Một người càng thận trọng thì càng do dự trong mọi việc.

Châu tam gia đã sống trong bóng tối nhiều năm như vậy, có thể tưởng tượng được người này thận trọng đến mức nào.

Lý Thuận Đức không trả lời, vẫn im lặng.

Trong khi Châu Dị và Lý Thuận Đức đang trò chuyện, ông cụ đang nằm trên giường đột nhiên ho vài tiếng, sau đó khó khăn mở mắt ra.

Lý Thuận Đức thấy vậy, giật mình nhìn Châu Dị.

Châu Dị cười nhạt:

"Ông nội."

Nghe thấy giọng nói của Châu Dị, ông cụ nghiêng đầu.

Châu Dị đứng thẳng người, sải bước về phía trước, tựa hồ đang cười, nhưng nụ cười lại không sâu như trong mắt:

“Ông tỉnh rồi ạ?"

Ông cụ hít oxy và thở hổn hển:

"Ừ."

Châu Dị nghiêng người, đặt tay lên giường:

"Không tệ, ông rất tỉnh."

Khóe môi nứt nẻ của ông cụ run lên:

"Dị à, ba con… ba con mất rồi."

Châu Dị cười lạnh nói:

"Con biết."

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Châu Dị trước mặt, ông cụ Châu nín thở, run rẩy đưa bàn tay đang đặt trên giường lên tát vào mặt Châu Dị.

Tuy nhiên, ông bị bệnh nằm liệt giường đã lâu và không còn sức lực gì nữa.

Tay còn chưa kịp chạm vào mặt Châu Dị thì rơi thẳng xuống, chỉ có đầu ngón tay gãi gãi cằm Châu Dị.

Châu Dị thản nhiên cười:

"Ông vẫn nóng tính như vậy."

Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Châu hiện lên vân máu đỏ:

"Đồ chuột đầu đen."

Châu Dị:

“Đều là do ông dạy dỗ tốt.”

Ông cụ Châu nghe vậy rất tức giận, toàn thân run rẩy.

Châu Dị cười nói tiếp:

"Nghe nói Châu Hoài An chết rất thảm trong ngục."

Ông cụ giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Châu Dị cười lạnh nói:

“Một đời trăng hoa, nhưng khi chết chẳng có đứa con cháu nào.”

Răng ông Châu đánh lập cập:

"Mày… im đi, im đi!"

Châu Dị cười lạnh nói:

"Cho dù cháu có im miệng thì đây vẫn là sự thật."

Ông cụ:

“Ta không tin!”

Thấy ông cụ Châu nói đứt quãng, Châu Dị đứng thẳng lên, đưa đầu ngón tay chỉnh lại cổ áo, cười lạnh nói:

“Nếu có thể, cháu thật sự muốn đưa ông đến phòng khách nhìn đám họ hàng của Châu gia với sự cầm đầu của Lục Mạn.”

Ông cụ rất kích động:

“Mày đã không làm được chuyện mày đã hứa với tao.”

Châu Dị:

"Người sắp chết có thể gây ra bao nhiêu mối đe dọa cho cháu?"

Ông cụ Châu nghiến răng nghiến lợi nói:

"Mày không sợ người ta cài cắm sẽ nói với Khương Nghênh sự thật về chuyện năm đó sao?"

Châu Dị đưa mắt nhìn ông, ánh mắt như băng vụn:

“Ông cho rằng người do ông cài cắm có thể đến gần cô ấy sao?”

Ông cụ Châu:

"Đê tiện!”

Châu Dị cười khẩy nói:

"Cháu vẫn còn kém xa ông lắm."

Châu Dị vốn dĩ không thật lòng đến thăm ông cụ Châu, anh chỉ muốn xác định xem ông có thể sống được bao lâu.

Hiện tại đã xác nhận xong, anh cũng không liếc nhìn ông cụ Châu, nháy mắt với Lý Thuận Đức rồi bước ra khỏi cửa.

Ông cụ Châu nhìn thấy vậy liền hét to:

"Dị! Dị…”

Châu Dị như không nghe thấy gì, xoay tay nắm cửa mở cửa ra.

Ông cụ Châu nói:

"Dị, hãy coi như ta cầu xin con, nếu có thể con hãy đón ba con về nhà, xin hãy coi như ta cầu xin con..."