Khúc Tích và bà Bùi đang ngồi xổm trong góc của nhà thi đấu, gục đầu vào bàn tán chuyện và ăn uống.
Dưa, đó là dưa thật, dưa nghiêm túc.
Một quả dưa đỏ 88 đồng.
Không chắc về giống, nhưng hương vị thực sự ngon.
Khúc Tích cúi đầu cắn một miếng, sau đó ngước mắt cười với bà Bùi:
"Dì, dưa dì mua ngọt ghê."
Bà Bùi:
"Lần trước chị nói với em rồi mà? Gọi dì gì chứ! Làm cho dì già quá, cứ gọi là Dù con có gọi mẹ là dì, con cũng sẽ gọi mẹ là già. Cứ gọi chị là chị Huệ."
Mẹ của Bùi Nghiêu tên đầy đủ là Trịnh Huệ, hồi đó bà cũng là một nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh.
Khúc Tích rất am hiểu phương diện này, nghe bà Bùi nói, cô mỉm cười trả lời:
"Chị Huệ, thực ra em có một vấn đề muốn hỏi chị."
Bà Bùi chớp mắt:
"Có phải em thắc mắc tại sao chị là một người thông minh như vậy lại sinh ra một đứa như Bùi Nghiêu..."
Nói được nửa chừng, bà Bùi nghĩ đến tình cảm giữa hai mẹ con, bà ho khan hai tiếng, sự im lặng ở đây còn tốt hơn cả âm thanh.
Khúc Tích gật đầu lia lịa:
“Vậy Bùi Nghiêu giống ai?”
Bà Bùi bĩu môi nói:
"Giống bố nó chứ ai. Chị nói em nghe, EQ của nó giống hệt bố nó khi còn trẻ."
Khúc Tích không nói nên lời:
"Nhưng trông chú Bùi bây giờ rất thông minh!"
Bà Bùi:
“Thì nhờ chị dạy cả mà.”
Lúc này, bà Bùi đang hưng phấn, đang định thảo luận về chủ đề này thì một giọng nói ma quái đột nhiên vang lên sau lưng bà.
"Mẹ!”
Bà Bùi giật mình nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích:
“Dì ơi, hình như con nghe thấy có người đang gọi dì.”
Bà Bùi:
"Hình như dì cũng nghe thấy."
Bùi Nghiêu gọi "Mẹ" xong, khi thấy bà Bùi không phản ứng gì, anh liếc nhìn về phía Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh, rón rén đi về phía góc nơi bà Bùi đang ngồi xổm.
Ước chừng nửa phút sau, ba người một đứng hai ngồi xổm nhìn nhau.
Khúc Tích nhếch môi, ngượng ngùng cười:
"Sếp Bùi."
Bùi Nghiêu "ừm" với vẻ mất tự nhiên, quay đầu nhìn bà Bùi và hỏi:
"Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Bà Bùi hất cằm về phía hai bóng người cách đó không xa:
“Ở đây.”
Bà Bùi trả lời câu hỏi của Bùi Nghiêu, rồi đứng dậy, ném vỏ dưa trong tay vào thùng rác gần đó, bà lấy khăn ướt từ trong túi ra lau tay: