“Em giờ mới biết, hóa ra ái kỷ cũng là một loại bệnh truyền nhiễm.”
Châu Dị cười, vẫn im lặng.
Đêm không trăng với tiết trời lạnh giá.
Đối với hai người đàn ông và phụ nữ trưởng thành vừa phá vỡ bức màn mỏng và yêu nhau thì chẳng là gì, nhưng đối với những người đang ăn dưa này lại có chút khó khăn.
Nửa giờ sau, bà Bùi là người đầu tiên bị đánh bại:
"Hay là mấy đứa thanh niên các cháu canh đi? Còn dì rút trước nhé?”
Lúc này, Khúc Tích đã chuyển từ ôm cánh tay bà Bùi sang ôm cánh tay Khương Nghênh, cô cũng run rẩy nói:
"Sao chúng ta không cùng nhau rút lui? Con cứ nghĩ là tò mò chỉ giết con mèo, nhưng giờ thì có lẽ tò mò còn làm con người ta chết cóng.”
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu đứng gần đó đang định trả lời thì Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh đang ngồi cách đó không xa đột nhiên đứng dậy.
Hai người đứng đối diện nhau, Tô Dĩnh cúi đầu nhìn xuống đất, không cần nghe hai người nói chuyện, chỉ cần nhìn cô cũng có thể đoán được Tô Dĩnh đang từ chối Bùi Văn Hiên.
Bà Bùi:
"Có chuyện gì vậy?"
Bùi Nghiêu bĩu môi:
"Rõ là đi tong rồi.”
Nói xong, Bùi Nghiêu lại bổ sung thêm:
"Ôi, chú vẫn là chú, vẫn là một kẻ cô đơn vạn năm.”