Đôi chân mày Khương Nghênh nhíu lại đầy lạnh lùng, cô bình tĩnh nói:
"Sai người lôi cậu ta ra ngoài."
Kiều Nam:
“E là khó, ở bên cạnh anh ta…”
Kiều Nam còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy Chúc Kha từ ngoài cửa đi khập khiễng đi vào.
Sau một thời gian không gặp, trông Chúc Kha hoàn toàn khác trước.
Anh ta ăn mặc tồi tàn và bị khập khiễng một chân. Khi cười, anh ta không còn có được ánh nắng trong làng giải trí như xưa, ngược lại, trông có vẻ có chút khốn khổ.
Chúc Kha được vài vệ sĩ đi theo, khi nhìn thấy Khương Nghênh, anh ta nở nụ cười dâm dê và nói:
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh chặn cửa với vẻ mặt hờ hững.
Nụ cười trên mặt Chúc Kha càng sâu hơn:
“Cô nghĩ tôi tới đây để gây phiền toái sao?”
Khương Nghênh lạnh lùng nhìn hắn.
Chúc Kha cười lạnh nói:
"Cô hiểu lầm rồi, tôi tới đây là thành thật chia buồn với bà ngoại. Có thể cô không biết, khi tôi và Thiệu Hạ ở bên nhau, bà luôn coi tôi như người thân. Tôi..."
Thành thật chia buồn?
E đó chỉ là mèo khóc chuột.
Gương mặt Chúc Kha đầy giả tạo, cười nói liên hồi.
Khương Nghênh nhìn vẻ mặt hắn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, chỉ nói một từ:
"Cút!"
Chúc Kha nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại:
“Trưởng phòng Khương, có phải cô hơi quá rồi không? Tôi thừa nhận lúc đầu tôi quá bốc đồng, xúc phạm cô, nhưng cô còn tìm người đập gãy chân tôi trong tù, hai chúng ta cũng xem như là hòa rồi nhỉ?”
Chúc Kha nói xong, liếc nhìn vào trong nhà tang lễ, nhìn thấy một nhóm lãnh đạo cấp cao, hắn cười giễu cợt:
“Tang lễ của bà lão hôm nay hoành tráng quá.”
Có một loại người như vậy, bạn biết rõ hắn là một tên hề, không thể tạo nên sóng gió lớn, nhưng bạn vẫn cảm thấy rất buồn nôn.
Ứng với câu nói: con cóc ghẻ bò dưới chân tuy chẳng cắn ăn nhưng cũng làm cho người ta khó chịu.
Nếu đây không phải tang lễ của bà Thiệu Hạ, có lẽ Khương Nghênh đã ra tay vào lúc này, những chuyện lộn xộn nối tiếp nhau xảy ra, khiến cô thực sự mệt mỏi.
Chúc Kha nói xong thấy Khương Nghênh không để ý tới mình, vẻ mặt ngượng ngùng đang định đi vào lễ đường.
Không ngờ vừa bước tới một bước, Châu Dị đã bước tới với điếu thuốc chưa châm trong miệng.
Khương Nghênh nghiêng đầu, Châu Dị cười khẽ:
"Thuốc lá sếp Lý đưa cho anh quá tệ, không xứng với thể diện nên anh không hút."
Khương Nghênh nói “ừm”:
"Anh xử lý cậu ta đi."
Châu Dị đùa bỡn:
"Giết gà bằng dao mổ bò?"
Khương Nghênh:
“Anh chỉ cần tìm một con dao giết gà mà đối phó hắn là được.”
Khương Nghênh nói xong liền xoay người đi vào linh đường.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị mỉm cười, sau đó nói với hai vệ sĩ đứng ở cửa:
Vệ sĩ gật đầu, cửa linh đường nhanh chóng đóng lại, lập tức cách ly bên trong và bên ngoài.
Chúc Kha không ngờ Châu Dị sẽ đích thân đến dự đám tang của bà ngoại Thiệu Hạ. Anh ta ngay từ khi nhìn thấy Châu Dị đã sợ hãi, mím môi, nuốt khan và trốn sau lưng vệ sĩ.
Châu Dị thấy vậy, hơi nhướng mày:
"Cậu trốn cái gì? Không phải cậu muốn làm tròn đạo hiếu sao?"
Năng lực bất hảo của Chúc Kha khi đối mặt với Khương Nghênh đã không còn nữa:
“Sếp… sếp Châu.”
Châu Dị bước xuống bậc thang, không để ý đến mấy tên vệ sĩ đang bảo vệ hắn, túm lấy cổ áo hắn, cười lạnh nói:
“Chẳng mấy khi cậu hiếu thuận, vì cậu muốn làm tròn đạo hiếu nên tôi sẽ giúp cậu. "
Châu Dị nói với giọng điệu bình thường, nhưng ẩn ý lại rất rõ ràng.
Sắc mặt Chúc Kha tái nhợt, không ngừng nhìn đám vệ sĩ đi theo mình.
Nhưng dù hắn có liếc nhìn thế nào, các vệ sĩ đi theo vẫn thờ ơ.
Chúc Kha lo lắng buột miệng nói:
"Không phải sếp Nhiếp đã bảo các người bảo vệ tôi sao? Các người…”
Chúc Kha chưa kịp nói xong, một trong những vệ sĩ đã lạnh lùng nhìn hắn.
Chúc Kha nghẹn ngào, không khỏi run lên mấy cái.
Châu Dị cười khẩy nói:
"Sếp Nhiếp? Nhiếp Chiêu?"
Chúc Kha: "..."
Châu Dị nheo đôi mắt hoa đào nhìn vệ sĩ đi theo Chúc Kha.
Vệ sĩ đứng bất động, tiếp nhận ánh mắt của Châu Dị, chủ động mở miệng nói:
"Sếp Châu, đừng hiểu lầm chúng tôi, sếp Nhiếp nhà tôi có một công ty vệ sĩ, chỉ là anh ta trả tiền thuê chúng tôi, chúng tôi không có ý chống lại anh.”
Châu Dị tựa hồ đang cười mà lại không cười: "Ồ?"
Châu Dị buông lỏng cổ áo Chúc Kha, quay đầu nháy mắt với vệ sĩ phía sau.
Người vệ sĩ hiểu ý và bước tới.
Châu Dị đi đến linh đường, khi đi ngang qua vệ sĩ, hắn lạnh lùng nói:
"Nên giữ mạng sống ở nơi công cộng.”
Vệ sĩ:
"Vâng, sếp Châu.”
Châu Dị sải bước đi lên bậc thang, phía sau vang lên tiếng than khóc.
Châu Dị đẩy cửa đi vào linh đường, Khương Nghênh đang nói chuyện với Kiều Nam.
Ngay khi Châu Dị chuẩn bị đi về phía Khương Nghênh, Thích Hạo đang quỳ dưới đất đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Châu Dị mấy bước chặn đường anh.
Thích Hạo:
“Sếp Châu.”
Châu Dị cụp mắt xuống, trầm giọng hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Khóe miệng Thích Hạo hiện lên một nụ cười khổ:
"Sếp Châu, xin giúp tôi một việc."
Châu Dị không quen biết Thích Hạo, anh chỉ biết anh ta là quản lý của Thiệu Hạ, mặc dù có chút nóng nảy, nhưng vì Khương Nghênh, anh hắn vẫn đáp: "Nói."
Khóe miệng Thích Hạo cong lên:
"Sau khi tôi chết, anh có thể giúp tôi được chôn cùng Thiệu Hạ không?"