Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 444: Trả thù



Thích Hạo chân thành nói.

Châu Dị nghe vậy, kinh ngạc nhướng mày: "Hả?"

Thích Hạo tiến lên nửa bước, nhắm mắt lại, nói như đã hạ quyết tâm:

“Không phải anh đang nhờ luật sư Tần điều tra người làm nội gián do ông cụ sắp đặt trước khi chết sao?”

Ánh mắt Châu Dị đột nhiên trở nên lạnh lùng:

“Là anh à?”

Thích Hạo nghiến răng: “Ừ.”

Châu Dị nhìn chằm chằm Thích Hạo, vẻ mặt không rõ cảm xúc.

Thích Hạo hít sâu một hơi:

"Yên tâm, tôi sẽ không nói với Trưởng phòng Khương điều gì cả.”

Châu Dị:

“Hôm nay Chúc Kha tới đây là vì anh đứng sau xúi giục đúng không?”

Thích Hạo thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng vậy."

Châu Dị cắn điếu thuốc nơi khóe miệng, chợt mỉm cười:

“Thú vị đấy.”

Thích Hạo:

“Sếp Châu, không ai có thể kín miệng hơn người chết.”

Khóe môi Châu Dị cong lên:

"Ông cụ ở dưới suối vàng mà biết anh vì một cô gái mà tự tiết lộ thân phận bán đứng ông ấy, không biết liệu ông ấy có sống lại nổi không.”

Thích Hạo nắm chặt đôi tay buông thõng bên người:

“Cả đời tôi đã làm những chuyện xấu xa thay cho ông cụ Châu, tôi đã sớm trả nợ ân tình cho ông ấy rồi.”

Châu Dị không quen thân Thích Hạo nhưng biết rất nhiều về chuyện anh ta giúp các nghệ sĩ nữ kết nối với các nhà đầu tư trong những năm đầu sự nghiệp.

Anh luôn cho rằng Thích Hạo làm những việc này vì lợi ích của mình, hoặc là giúp các nghệ sĩ nữ đi đường tắt.

Bây giờ xem ra thật ra tất cả đều là do ý của ông cụ Châu.

Sở dĩ ông cụ Châu làm như vậy cũng rất đơn giản: để lấy lòng người.

Chẳng trách những nghệ sĩ mà Thích Hạo dẫn dắt thời kỳ đầu đều rất xinh đẹp nhưng lại thường xuyên thay đổi.

Anh ta ở Châu Thị Media không phải là để quản lý nghệ sĩ, mà rõ ràng là để tìm người đẹp có thể tiếp khách cho ông cụ Châu.

Thích Hạo nói xong, Châu Dị đưa tay gỡ điếu thuốc trên khóe miệng, cười nhẹ:

“Tôi không muốn biết tiếp theo anh định làm gì.”

Nói xong, Châu Dị xoay xoay điếu thuốc trên đầu ngón tay, nói:

"Nhưng tôi nhất định sẽ chọn ngôi mộ tốt nhất cho anh."

Thích Hạo:

“Cảm ơn sếp Châu.”

Châu Nghị:

“Nửa giờ nữa bà cụ sẽ đến nghĩa trang.”

Thích Hạo mím môi:

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm bẩn chỗ ở của bà ấy.”

Thích Hạo nói xong, Châu Dị nhìn hắn chăm chú một chút rồi bước đi.

Khi Châu Dị đi đến bên cạnh Khương Nghênh, Kiều Nam vừa lúc rời đi.

Châu Dị đưa tay ôm lấy eo Khương Nghênh, ôm cô vào lòng:

“Em mệt không?”

Khương Nghênh đáp:

“Em không mệt.”

Châu Dị cúi đầu hôn lên tóc cô:

"Bên ngoài đã giải quyết xong, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ rời đi đến nghĩa trang."

Khương Nghênh: "Ừ."

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh.

Phải mất gần hai giờ lái xe từ nhà tang lễ đến nghĩa trang.

Đến nghĩa trang, Khương Nghênh đích thân chứng kiến bà cụ được hạ táng, và cô quỳ xuống vái lạy.

Sau khi ra khỏi nghĩa trang, mọi người lái xe rời đi. Khương Nghênh ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Châu Dị:

“Anh có mệt không?”

Châu Dị nói đùa:

"Đàn ông sao có thể nói mệt được?"

Khương Nghênh không nhịn được cười:

“Anh đúng là..."

Khương Nghênh mới nói được nửa chừng, điện thoại di động trong tay cô đột nhiên vang lên.

Khương Nghênh nhấc điện thoại lên, liếc nhìn nhắc nhở cuộc gọi đến trên màn hình, sau đó nhấn trả lời:

"Tiểu Kiều."

Trong điện thoại, Kiều Nam thở dốc có chút không ổn:

“Chị Khương, xảy ra chuyện rồi.”

Khương Nghênh:

"Cái gì?"

Kiều Nam:

"Chúc Kha đã chết, là Thích Hạo ra tay.”

Kiều Nam đã đi theo Khương Nghênh lâu như vậy, mặc dù đôi khi cô ấy thường hoảng sợ nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy hoảng sợ như vậy.

Nghe vậy, sắc mặt Khương Nghênh chợt lạnh lùng:

"Khi nào?"

Kiều Nam đáp:

"Mới vừa đây, chị không chú ý sao? Thích Hạo hoàn toàn không cùng chúng ta đến nghĩa trang."

Khương Nghênh: "..."

Khương Nghênh hôm nay phải lo toan từ việc lớn đến việc nhỏ, cô không còn sức lực để ý tới chuyện khác.

Hơn nữa, đối với một người trưởng thành như Thích Hạo, Khương Nghênh sẽ không có ý chú ý đến từng hành động của anh ta.

Khương Nghênh trầm mặc, Kiều Nam ở đầu bên kia điện thoại thận trọng hỏi:

"Chị Khương, chị không sao chứ?"

Khương Nghênh:

"Anh ta đang ở đâu?"

Kiều Nam:

“Ngay tại khách sạn nơi chúng ta tổ chức tang lễ vừa rồi.”

Khương Nghênh trầm giọng nói:

"Tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh đưa tay day day lông mày:

"Đi đến khách sạn vừa tổ chức tang lễ."

Châu Dị không thích diễn xuất trước mặt Khương Nghênh, không thể hỏi những lời đạo đức giả như “có chuyện gì vậy”, nên chị hạ giọng nói “ùm” rồi quay tay lái.

Khi xe tới khách sạn, khách sạn đã giăng dây, xung quanh có người bu quanh xem náo nhiệt.

Khương Nghênh và Châu Dị lần lượt xuống xe, Kiều Nam từ xa nhìn thấy hai người liền chạy tới:

"Chị  Khương, cuối cùng chị cũng tới rồi."

Khương Nghênh nhướng mày:

"Sao vậy?"

Kiều Nam hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại:

“Dạ, Thích Hạo nói muốn gặp chị.”

Khương Nghênh nghi hoặc:

"Gặp tôi?"

Kiều Nam nặng nề gật đầu:

"Đúng vậy, hiện tại anh ta đang ở sảnh khách sạn. Anh ta bắt cóc người phục vụ và nói với cảnh sát rằng anh ta sẽ chỉ thả người sau khi gặp chị."

Khương Nghênh do dự vài giây, sau đó quay đầu nhìn Châu Dị:

“Em vào một chút.”

Châu Dị đút hai tay vào túi quần:

“Anh đi cùng em.”