Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 464: Tất cả vì cô ấy



Châu Dị gọi "Tam gia" một cách cung kính.

Châu tam gia nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Nhiếp Chiêu đang ở trong tay cháu phải không?".

Châu tam gia không ngại hỏi thẳng thì Châu Dị cũng không cần giấu giếm nói: "Phải"

Châu tam gia: "Cháu muốn làm gì?"

Châu Dị: "Muốn cùng ông bàn hai chuyện."

Châu Dị vừa dứt lời, Châu tam gia ở đầu dây bên kia cười khẩy: "Chỉ một Nhiếp Chiêu cỏn con mà cháu dám đưa ra hai điều kiện với ta sao?."

Châu Dị trầm giọng nói: "Ông sẽ không thiệt đâu".

Nghe Châu Dị nói, Châu tam gia im lặng vài giây: "Nói đi!"

Châu Dị tiếp tục: “Việc thứ nhất, cháu muốn mạng của Lục Mạn”.

Châu tam gia: “Còn việc thứ hai?”.

Châu Dị: "Đưa những kẻ đã từng làm hại Lục Vũ ở sòng bạc đến Thủy Thiên Hoa Phủ, một người cũng không được thiếu".

Khi nghe Châu Dị đưa ra điều kiện thứ nhất, Châu tam gia không phản bác.

Nhưng khi nghe đến việc thứ hai, ông cười nhạo: "Dị à, cháu dựa vào cái gì mà cho rằng ông sẽ đồng ý giao đám tay chân của mình cho cháu?".

Châu Dị khẽ cười: "Mấy con chó không biết giữ nhà, ông giữ lại làm gì?"

Châu tam gia không nói gì.

Châu Dị vừa đấm vừa xoa: "Sòng bạc của ông bị đóng cửa, cháu không thể phủ nhận một phần trách nhiệm. Nếu nó  mở cửa trở lại, cháu sẵn lòng bồi thường hai mươi triệu".

Hai mươi triệu đối với một người có máu mặt như Chu tam gia thì cũng chỉ là "muỗi".

Nhưng được cho không hai mươi triệu thì hà cớ gì ta lại gây khó dễ với đồng tiền?.

Hơn nữa, Châu Tam gia nổi tiếng là người máu lạnh, kẻ nào làm ông ta phật ý, dù Châu Dị không lên tiếng thì sớm muộn gì ông ta cũng xử lý.

Châu Dị đã tính toán chính xác bước đi này nên mới dám đưa ra yêu cầu ngang ngược như vậy.

Quả nhiên, Châu tam gia không cần suy nghĩ nhiều, liền đáp ứng yêu cầu của Châu Dị: "Đưa Nhiếp Chiêu về Châu gia trong vòng 2 tiếng nữa, còn những người cháu muốn thì tối nay sẽ đưa đến".

Nói xong, Châu tam gia lại nói: "Còn về Lục Mạn, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người".

Cúp điện thoại, Châu Dị nháy mắt với Bùi Nghiêu: "Đưa người về nhà cũ Châu gia."

Bùi Nghiêu: "Xong rồi à?"

Châu Dị cười khẩy: "Hai mươi triệu cộng một mạng người  để đổi lấy mấy tên vô dụng trong tay ông ta, chẳng có gì là không thể làm được."

Bùi Nghiêu trêu chọc: "Lão già đó làm ăn không bao giờ thua lỗ, chỉ tiếc cho hai mươi triệu của ông thôi".

Châu Dị khẽ nhướng mày: "Tiền của tôi không dễ ăn như vậy đâu".

Bùi Nghiêu hiểu ý cười, không nói tiếp, hướng về phía vệ sĩ đang đứng cách đó không xa: "Đưa chú Nhiếp về nhà cũ Châu gia."

Nghe vậy, đám vệ sĩ bước tới lôi Nhiếp Chiêu vào trong xe.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu cố ý "chậc" một tiếng: "Các cậu không thể nhẹ tay một chút sao?. Không thấy chú Nhiếp bị thương nặng à?."

Nói xong, Bùi Nghiêu cố ý đi đến trước xe tiễn Nhiếp Chiêu.

Nhiếp Chiêu ngồi trong xe nhìn anh ta bằng ánh mắt tối sầm.

Bùi Nghiêu nhìn qua cửa sổ xe nói: "Thật lòng, tôi cũng không nỡ để chú Nhiếp đi thế này?".  

Ánh mắt Nhiếp Chiêu sắc lẹm: "Yên tâm, chúng ta sớm gặp lại nhau thôi".

Bùi Nghiêu nhếch mép cười không mấy tin tưởng: "Vô cùng mong đợi".

Nhìn Nhiếp Chiêu rời đi, niềm vui của Bùi Nghiêu cũng lập tức biến mất.

Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Châu Dị: "Chờ ngày ông tiêu diệt được lão già Châu tam gia kia, tôi nhất định cho Nhiếp Chiêu ngồi xe lăn".

Chu Dịch cười đầy ẩn ý, không đáp lời.

Nhiếp Chiêu đi được một lúc, thì Châu Dị và Bùi Nghiêucũng tự mình lái xe rời đi.

Trên đường về Thủy Thiên Hoa Phủ, Châu Dị liếc nhìn Khương Nghênh đang ngồi im lặng ở ghế phụ, anh đưa tay nắm lấy tay cô.

Khương Nghênh ngoảnh đầu nhìn Châu Dị.

Châu Dị nhướng mày cười nhẹ: "Vợ, em đang nghĩ gì vậy?"

Khương Nghênh mỉm cười đáp: "Em đang nghĩ, may mà anh không phải là đối thủ của em, bằng không phải đối đầu với một người mưu mô xảo trá như anh thì chắc em mệt mỏi chết mất".

Châu Dị: "Em đang khen anh đấy à?".

Khương Nghênh: "Ừ."

Chu Dịch nắm chặt tay Khương Nghênh đặt lên môi của mình, vừa mơn trớn vừa hôn rồi nói: "Em nói dối."

Các đầu ngón tay của Khương Nghênh co lại.

Châu Dị buông tay ra, luồn các ngón tay mình vào các ngón tay của Khương Nghênh: "Em không muốn nói, anh sẽ không ép em, cứ nói với anh khi nào em muốn nhé".

Khương Nghê mỉm cười.

Chu Dịch nói: "Tối nay, Châu tam gia sẽ đưa mấy tay tay từng làm hại Lục Vũ ở Phong Nguyệt Trường đến đây, lúc đó em hãy để Lục Vũ xem còn thiếu ai không."

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị lại nói: "Còn Lục Mạn, em không cần lo lắng, bà ta sẽ không thể trụ nổi một tuần nếu không có Châu tam gia chống lưng".

Khương Nghênh: "Ừ."

Châu Dị khẽ mỉm cười, xoay vô lăng bằng một tay.

Xe từ từ lăn bánh, đến một ngã tư, Khương Nghênh bất ngờ lên tiếng: "Châu Dị, em luôn muốn tìm kẻ đã hại chết cha mẹ em nhưng thực chất không phải vì muốn báo thù cho họ".

Châu Dị dừng xe, không quay đầu lại nhìn Khương Nghênh, anh nhìn đèn đỏ trước mặt, nhếch môi mỏng: "Anh biết."

Khương Nghênh sửng sốt: "Anh biết ư?"

Châu Dị có giọng nói trầm ấm dễ nghe, lại có sức mạnh an ủi lòng người: "Anh biết, em làm vậy là để tự bảo vệ mình."