Câu nói của Chậu Dị đè nặng lên trái tim của Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào mặt Châu Dị, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Châu Dị quay sang nhìn Khương Nghênh, khẽ nhếch môi nói: "Em ngạc nhiên à".
Khương Nghênh hít một hơi sâu: "Làm sao anh biết được?"
Châu Dị buông tay Khương Nghênh ra, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô với vẻ cưng chiều và xót xa: "Chúng ta giống nhau đến vậy, làm sao anh không thể hiểu được suy nghĩ của em chứ".
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị: "Không phải ai cũng xứng đáng làm cha mẹ, họ đã khiến tuổi thơ em đầy những tổn thương, vậy mà thỉnh thoảng em vẫn đi tảo mộ cho họ, đã là nhân từ hết mực rồi, đã đủ để báo đáp công sinh thành của họ".
Nghe những lời của Châu Dị, cơ thể căng thẳng của Khương Nghênh dần thả lỏng.
Châu Dị đặt tay lên gáy Khương Nghênh, nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, thấy đèn đỏ chuyển sang xanh, anh đánh tay lái một đoạn rồi tấp vào lề.
Thấy Châu Dị dừng xe, Khương Nghênh nhìn anh đầy nghi ngờ.
Châu Dị cởi dây an toàn, điều chỉnh ghế ngả về phía sau, quay lại nhìn Khương Nghênh cười tinh nghịch: "Vợ, có muốn ôm anh không?".
Khương Nghênh ngồi im không nhúc nhích.
Châu Dị: "Bên ngoài không nhìn thấy được trong này đâu."
Khương Nghênh nhíu mày: "Đang ở ngoài đường đấy?".
Châu Dị trầm giọng cười, một tay nắm lấy cổ tay Khương Nghênh, tay kia ôm lấy eo nhỏ của cô siết nhẹ vào lòng.
Khương Nghênh loạng choạng ngã vào lòng Châu Dị.
Châu Dị đỡ cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình: "Vợ à."
Khương Nghênh đặt hai tay lên vai Châu Dị, cúi đầu nhìn anh.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không nói gì, liền hôn nhẹ lên môi cô.
Khương Nghênh không nhắm mắt, nhìn anh chằm chằm.
Châu Dị cười xấu xa: "Ám chỉ anh sao?"
Khương Nghênh: "Đâu có".
Bàn tay Châu Dị siết chặt eo Khương Nghênh, giọng nói pha chút mong chờ: "Vợ à, cuối tuần này anh đi phẫu thuật nối ống dẫn tinh nhé."
Khương Nghênh khẽ vuốt ve cổ áo sơ mi của Châu Dị: "Ừ, em sẽ đi cùng anh".
Châu Dị ghé sát tai Khương Nghênh, cố tình hạ thấp giọng nói: "Lúc đó lại phải ăn chay trường rồi".
Khương Nghênh lập tức hiểu ra, không nhịn được liền bật cười, giả vờ ngốc nghếch: "Ăn chay cũng tốt, tốt cho sức khỏe".
Châu Dị hiểu rõ ý đồ của Khương Nghênh, anh khẽ cắn lên tai cô.
Khương Nghênh khẽ rùng mình, cơ thể không khỏi run rẩy.
Châu Dị đưa đầu lưỡi lướt nhẹ theo vành tai Khương Nghênh, giọng nói trầm ấm phả vào tai cô: "Ăn chay tốt lắm hả? Hửm?".
Bàn tay Khương Nghênh đang đặt trên cổ áo sơ mi Chu Dịch bỗng siết chặt: "Châu Dị."
Châu Dị vùi đầu vào cổ Khương Nghênh: "Ngoan, gọi chồng đi".
Cơ thể Khương Nghênh tan chảy trong vòng tay Châu Dị, môi dưới mím chặt trong khoái cảm.
Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở bên đường, Châu Dị không dám manh động, chỉ dám mơn trớn một chút.
Thế nhưng, khi được Châu Dị bế trở lại ghế phụ, người Khương Nghênh nhễ nhại mồ hôi như vừa được vớt lên từ dưới nước.
Khương Nghênh nhìn Châu Dị bằng đôi mắt đỏ hoe.
Đầu ngón tay Châu Dị, tuy có chút thô ráp nhưng lại vô cùng dịu dàng, lướt nhẹ qua má Khương Nghênh: "Về nhà thôi em."
Khương Nghênh: "Châu Dị."
Chu Dịch cười khẽ: "Anh đây."
Khương Nghênh khẽ hít một hơi thật nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng chọn cách im lặng.
Trước dáng vẻ kìm nén của Khương Nghênh, Châu Dị dịu dàng áp môi lên khóe môi cô, ánh mắt đào hoa lấp lánh ý cười ấm áp: "Em ráng nhịn một chút nhé."
Khương Nghênh: "..."
Chu tam gia làm việc nhanh chóng và hiệu quả
Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ, những tên đàn em làm hại Lục Vũ đã được đưa đến.
Chị Trương thấy hai người về, vội vàng chạy ra đón, vẻ mặt căng thẳng nói: "Sếp Châu, phu nhân, vừa rồi có ai đó đưa hơn mười người bị đánh bầm dập đến..."
Châu Dị cởi cúc áo vest: "Người đâu rồi?"
Chị Trương: "Bị Tiểu Cửu nhốt lại rồi, nói đợi anh và cô Châu về"
Châu Dị trầm giọng đáp: "Ừ."
Châu Dị nói xong, cúi người lấy dép lê cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh vốn đã quen với sự chu đáo của Châu Dị từ lâu nên tự nhiên đưa một chân ra.
Châu Dị thấy vậy, nhướn mày nhìn cô: "Hửm?"
Khương Nghênh chợt nhận ra, mặt đỏ bừng rồi rụt chân lại:
Châu Dị khẽ cười, đưa tay giữ lấy mắt cá chân Khương Nghênh, nhẹ nhàng giúp cô cởi đôi giày cao gót.
Khương Nghênh: "Em tự làm được."
Châu Dị vừa nói vừa cười: "Em giỏi quá rồi, cái gì cũng tự làm hết, anh biết thể hiện mình thế nào đây?"
Khương Nghênh mím môi.
Chị Trương nhìn thấy hai vợ chồng tình cảm, lại nghe được cuộc nói chuyện mùi mẫn giữa hai người, chị ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Khương Nghênh chống tay lên chiếc tủ ở sảnh, ánh mắt lướt qua những đường nét góc cạnh trên gương mặt Châu Dị, khẽ gọi: "Châu Dị".
Châu Dị trầm giọng đáp: "Hửm?"
Khương Nghênh: "Em thấy bản thân mình đã đổi rất nhiều."
Châu Dị hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Khương Nghênh, sau khi thay dép xong liền đứng thẳng dậy, nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
Khương Nghênh khẽ chớp mắt.
Bàn tay Châu Dị nhẹ nhàng ôm lấy eo Khương Nghênh, giọng anh trầm ấm như lời an ủi: "Nũng nịu và dựa dẫm là bản năng của phụ nữ, em không cần phải ngại ngùng gì cả. Khi được yêu thương và che chở, em hoàn toàn có thể trở thành một cô gái yếu đuối và cần được vỗ về."
Khương Nghênh: "..."
Chu Dịch sợ Khương Nghênh ngại ngùng vì có chị Trương ở đó nên hạ thấp giọng: "Vợ à, em có thể dựa dẫm vào anh mà, anh cảm thấy vinh dự khi làm điều đó".
Chu Dịch vừa dứt lời, không đợi Khương Nghênh trả lời, Cát Châu từ ngoài cửa vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: "Lục, Lục Vũ, thằng nhóc đó đang đánh nhau với anh Cửu rồi..."