Châu Dị cong môi, một tay kéo vạt áo sơ mi đang nhét trong quần tây ra.
Bên kia, Bùi Nghiêu lái xe, sắp đến biệt thự của mình thì đột nhiên rẽ ngoặt.
Khúc Tích nghi ngờ nhìn anh: “Hửm?”
Bùi Nghiêu cố gắng giữ bình tĩnh: “Mua chút đồ.”
Khúc Tích: “Mua gì?”
Bùi Nghiêu không nói gì, đạp ga.
Một lát sau, khi Bùi Nghiêu dừng xe trước một hiệu thuốc 24 giờ, Khúc Tích không khỏi nhếch mép cười.
Hình như cô biết Bùi Nghiêu muốn mua gì rồi.
Bùi Nghiêu liếc nhìn Khúc Tích, với tay lấy điện thoại trên bảng điều khiển: "Em muốn xuống xe cùng anh hay ngồi đợi trong xe?"
Khúc Tích lộ vẻ mặt ngại ngùng: “Mua thứ này, không cần đi cùng đâu.”
Bùi Nghiêu xoa xoa chóp mũi, đẩy cửa xuống xe.
Nhìn Bùi Nghiêu chạy vào hiệu thuốc, Khúc Tích đột nhiên có cảm giác không chân thực, cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe một lúc, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gửi tin nhắn cho Thường Bác: Ông về nhà chưa?
Thường Bác lập tức trả lời, chỉ có một chữ: Rồi.
Nhìn tin nhắn của Thường Bác, Khúc Tích thở dài một hơi, cô không biết an ủi anh ta như thế nào.
Suy nghĩ vài giây, Khúc Tích cúi đầu gửi thêm một tin nhắn cho Thường Bác: Nghỉ ngơi sớm đi.
Tin nhắn đã gửi đi, lần này Thường Bác không trả lời.
Khúc Tích nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm thấy hơi buồn, đột nhiên cửa sổ xe ghế phụ bị gõ từ bên ngoài.
Khúc Tích nghiêng đầu, nhìn Bùi Nghiêu đang đứng bên ngoài cửa sổ, hạ cửa kính xuống: “Sao vậy?”
Mặt Bùi Nghiêu nóng bừng, cúi người hỏi Khúc Tích: “Em có thích mùi hương đặc biệt nào không?”
Khúc Tích: “…”
Thấy Khúc Tích ngẩn ra, Bùi Nghiêu nghĩ cô không hiểu, bèn ghé sát cửa sổ, hạ giọng nói: "Ví dụ như vị đào, bạc hà, dâu tây..."
Bùi Nghiêu say sưa giới thiệu từng loại, Khúc Tích mấp máy môi, vẻ mặt không thể tin nổi: "Bùi Nghiêu, anh có bị ngốc không vậy?"