Khúc Tích ngồi im thin thít, men rượu đã tan, những lời mạnh miệng lúc nãy bay biến đâu mất. Cô ấp úng: "Hay là... em về nhà luôn nhé?"
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu liền quay đầu nhìn cô.
Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu, gượng cười: “Không phải em sợ, bây giờ em đã đến tuổi "ế", em có gì mà phải sợ chứ, chủ yếu, chủ yếu là…”
Khúc Tích “chủ yếu” hồi lâu cũng không nghĩ ra lời bào chữa thích hợp, cuối cùng thốt ra một câu: “Chủ yếu là sợ anh thiệt thòi.”
Vừa dứt lời, Khúc Tích tự thấy lý do của mình thật hoàn hảo, bèn vỗ đùi cái đét: "Chính xác là vậy, chủ yếu là em sợ anh thiệt thòi. Tục ngữ có câu "gái ba mươi bã đậu, trai ba mươi tuấn tú", tuy hai đứa mình chưa đến ba mươi nhưng mà..."
Khúc Tích nói dối không chớp mắt, Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Bị Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm như thế, Khúc Tích hơi chột dạ, nụ cười cũng gượng gạo hẳn: "Anh thấy em nói có đúng không?"
Bùi Nghiêu trầm giọng nói: “Em tỉnh rượu rồi à?”
Khúc Tích: “…”
Bùi Nghiêu chỉ nói một câu đã vạch trần Khúc Tích.
Khúc Tích á khẩu, Bùi Nghiêu liếc nhìn cô một cái, đẩy cửa xuống xe.
Nhìn Bùi Nghiêu xuống xe, Khúc Tích len lén cúi đầu nhìn túi nilon trong lòng.
Chân cô hơi run.
Bùi Nghiêu xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ, cúi xuống nhìn Khúc Tích: "Xuống xe nào."
Khúc Tích cười gượng, ngồi im như pho tượng.
Bùi Nghiêu: “Muộn rồi, anh lười lái xe đưa em về.”
Nói xong, Bùi Nghiêu lại cau mày bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, anh không động vào em.”
Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích sững sờ giây lát, rồi cong môi cười, dúi túi nilon vào tay anh, bước xuống xe: "Anh nhìn anh kìa, nhỏ nhen quá đi mất. Em không quan tâm mấy thứ này đâu."
Bùi Nghiêu: “…”
Vài phút sau, Khúc Tích nằm trên giường trong phòng ngủ của Bùi Nghiêu, mắt đăm đăm nhìn trần nhà.
Trong đầu cô, hai tiểu nhân đang đấu tranh kịch liệt.
Tiểu nhân A nói: “Đã đến đây rồi, không "vơ vét" chút lợi ích, có phải là hơi quá đáng không?”
Tiểu nhân B nói: “Chẳng phải anh ta vẫn chưa nói câu "ở bên nhau" sao?”
Tiểu nhân A lại nói: “Đã đến nước này rồi, nói hay không còn quan trọng nữa sao?”
…
Hai tiểu nhân đấu tranh qua lại, sau một hồi nội chiến, tiểu nhân A đã chiếm thế thượng phong.
Có lợi ích mà không chiếm là đồ ngu.
Bùi Nghiêu hoàn hảo quá, vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa thông minh, EQ thì... thôi khỏi bàn, có tiền là được rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Khúc Tích nhảy xuống giường, đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng ngủ phụ.
Vài giây sau, cánh cửa phòng bật mở.
Chỉ trong chốc lát, Bùi Nghiêu đã tắm xong, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám nhạt.
Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Tích nhìn những giọt nước trên tóc mái Bùi Nghiêu rơi xuống cổ áo choàng tắm, cô vô thức nuốt nước bọt.
Thấy vậy, Bùi Nghiêu khẽ nhướng mày.
Khúc Tích: “Những thứ anh mua vừa rồi, hạn sử dụng bao lâu?”
Bùi Nghiêu trầm giọng: “Hửm?”
Khúc Tích ra vẻ bình thản: "Em không có ý gì khác đâu, chỉ sợ mấy thứ đó hết hạn thôi. Kiếm tiền đâu có dễ, dù anh không thiếu mấy đồng bạc lẻ này..."
Nghe Khúc Tích lải nhải, Bùi Nghiêu đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Khúc Tích, nói dối không mệt sao? Rõ ràng em… muốn ngủ… với anh.”