Anh vẫn ngồi trong xe, kéo cửa sổ xe xuống nửa chừng, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy lập lòe gác hờ lên cửa sổ xe.
Khương Nghênh đưa lưng vào Châu Dị, còn Kinh Nguyên lại đối mặt với anh.
Dường như chỉ thoáng chốc, Kinh Nguyên đã buông Khương Nghênh, trán lấm tấm mồ hôi.
Kinh Nguyên lắp bắp.
“Sếp… Sếp Châu.”
Anh ấy đến từ khi nào?
Mới đây còn chưa thấy anh ấy mà.
Kinh Nguyên hốt hoảng đến mức không dám cử động, Khương Nghênh xoay lưng lại, sâu trong tim có một cảm giác lạ lùng, vẻ mặt thản nhiên.
“Sao anh đến đây?”
Châu Dị không tiếp lời cô, mà búng điếu thuốc ra xa, đẩy cửa bước xuống xe.
Nhìn thấy Châu Dị hung hăng bước đến, Khương Nghênh hơi chau mày.
Hôm nay Châu Dị mặc chiếc quần dài và áo sơ mi đen, người cao lớn, trông rất hiên ngang. Chỉ mỗi việc đến gần thôi cũng khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.
Kinh Nghênh vẻ mặt căng thẳng, đang muốn quay lưng rời đi, nhưng dường như chân đã mọc rễ, không thể nào nhấc lên nổi.
“Sếp… Sếp Châu.”
Kinh Nguyên lại lần nữa lắp bắp.
Châu Dị nhìn anh nửa mắt.
“Lúc nãy cậu làm gì vậy?”
Kinh Nguyên nhìn Khương Nghênh lại bị ép phải nhìn Châu Dị.
“Tôi… tôi chỉ là tạm biệt với Trưởng phòng Khương.”
Đều là đàn ông, Kinh Nguyên có suy nghĩ gì thì Châu Dị cũng rất rõ.
Châu dị cười lạnh lùng.
“Tạm biệt? Cần ôm à?”
Kinh Nguyên chột dạ: “…”
Thấy Kinh Nguyên không lên tiếng, Châu Dị kéo rộng cổ áo với vẻ bực bội. Ánh mắt lóe lên tia giận dữ, đá chân vào bụng dưới Kinh Nguyên.
Châu Dị cũng được xem như là người có luyện tập. Cú đá này của anh đẩy Kinh Nguyên ra xa hơn cả mét.
Trời mùa đông lạnh lẽo, Kinh Nguyên ngã xuống không ngồi dậy được.
Châu Dị bước tới, khom người xuống nắm tóc sau ót anh kéo lên.
Kinh Nguyên bị ép ngẩng đầu.
“Sếp Châu, tôi…”
Châu Dị giọng lạnh băng.
“Cậu cái gì?”
Nhìn thấy Châu Dị tức giận, Khương Nghênh nhìn sang biệt thự ở gần đó. Cất giọng lạnh lùng.
“Châu Dị.”
Châu Dị hít một hơi thật sâu, nén giận.
Khương Nghênh: “Lên xe.”
Khương Nghênh nói xong, mở cửa xe bước vào.
Tuy Khương Nghênh lên xe rồi, nhưng Châu Dị vẫn đứng yên.
Hai người nhìn nhau qua cánh cửa không nói gì, Khương Nghênh có thể cảm nhận rõ anh đang giấu sự tức giận trong đáy mắt.
Bực rồi?
Trông không giống là đang giả vờ.
Khương Nghênh nhíu đôi mày thanh tú. Trong đầu vang lên câu nói của Thường Bác: Trông có vẻ thâm tình nhưng thực ra càng bạc tình, trông càng bạc tình thì lại càng thâm tình.
Khương Nghênh cảm thấy dạo này mình bị Thường Bác tẩy não rồi. Đối diện với Châu Dị, cô luôn nghĩ đến những câu nói của Thường Bác.
Thấy Châu Dị vẫn chưa thôi giận, Khương Nghênh nhăn mặt bước xuống xe.
“Sau lưng anh là biệt thự quay chương trình, phát sóng trực tiếp, anh tính mai lên tin đầu à?”
Châu Dị căng thẳng, nhìn Khương Nghênh một lúc, giọng khàn khàn.
“Tê chân rồi.”
Ý là anh không thể nào tự đứng lên.
Cái lý do này của anh cũng quả là… Nhưng vào lúc này Khương Nghênh chỉ đành thỏa hiệp. Nếu không nhỡ như bị quay trúng thì hậu quả khôn lường.
CEO của Châu Thị Media đánh nghệ sĩ dưới trướng. Bị truyền thông bẩn thêm mắm dặm muối thì không biết cuối cùng phong ba sẽ dậy sóng thế nào.
Khương Nghênh vừa chạm ngón tay vào tay Châu Dị, đã bị anhh giữ chặt.
Khương Nghênh cố kéo, Châu Dị theo thế đứng lên, cúi mắt, giọng rất thấp.
“Bà xã.”
Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh, ánh mắt không hề dao động.
“Lên xe.”
Châu Dị:
“Đi xe của em, xe anh lát nữa Trần Triết đến lấy.”
Khương Nghênh:
“Tôi biết rồi.”
Thấy Châu Dị đã lên xe mìn, Khương Nghênh bước đến trước mặt Kinh Nguyên.
Kinh Nguyên cứ nghĩ Khương Nghênh sẽ đưa tay tát tai, tay đang chống trên mặt đất chuẩn bị đưa lên thì nghe Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng.
“Chỉ một lần này!”
Kinh Nguyên ngẩn người.
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn anh:
“Chuyện hôm nay tuy Châu Dị đánh cậu là không đúng, nhưng nguyên nhân là do cậu đã sai, cậu ôm vợ của anh ta trước, anh ta mới đánh cậu, không quá đáng đâu.”