Vẻ mặt Khương Nghênh lãnh đạm, thốt ra lời không hề nể nang.
Kinh Nguyên mím chặt môi, vẻ mặt hoảng loạn, anh muốn giải thích nhưng chỉ đành ngậm miệng.
Khương Nghênh nói xong, thấy Kinh Nguyên không lên tiếng bèn nói tiếp.
“Lát nữa cậu xin phép với đạo diễn Lưu, bảo quản lý cậu đưa cậu đi kiểm tra sức khỏe, tôi sẽ chi tiền thuốc men.
Bàn tay Kinh Nguyên đang chống trên mặt đất bấu chặt vào nền.
“Không cần, tôi không sao.”
Khương Nghênh:
“Tùy cậu.”
Khương Nghênh không nói lý lẽ với Kinh Nguyên, cũng không phân tích nhân tình thế thái gì với anh.
Đều là người trưởng thành, những lý lẽ phải hiểu thì nên hiểu, nếu cái gì cũng hiểu biết hết rồi mà vẫn còn làm như vậy thì chỉ có thể nói đó là ý muốn của anh ta.
Nói xong với Kinh Nguyên, Khương Nghênh xoay người lên xe.
Trong xe, Châu Dị banh cổ áo, vẻ mặt cương cứng, gằn giọng.
“Em nói gì với cậu ta?”
“Không có gì.”
Châu Dị nhìn Kinh Nguyên qua cửa sổ, thấy vẻ mặt anh ta nhăn nhó, sự tức tối tích tụ nơi lồng ngực tản mác phần nào.
Xe lăn bánh trên đường, chẳng ai chủ động mở lời.
Đến khi xe đi được một đoạn đường, điện thoại trong túi quần Châu Dị chợt reo lên, phá vỡ bầu không khí khó chịu.
Châu Dị hơi giãn chân, đưa tay vào túi lấy điện thoại.
Lấy điện thoại ra và nhìn lên màn hình thấy cuộc giọi đến, anh bấm nghe.
“A lô, ông Trữ.”
Tần Trữ ở đầu bên kia nói ngắn gọn:
“Ông đang ở đâu? Chơi bóng không?”
Châu Dị không ăn trưa, chỉ ăn một bụng tức tối, lúc này đang không có chỗ phát tiết.
“Ông chọn chỗ đi.”
Tần Trữ: “Thái Cách?”
Châu Dị nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tầm hơn 40 phút nữa tôi đến.”
Tần Trữ trả lời sảng khoái.
“Được, tôi chờ ông.”
Cúp máy, Châu Dị vẫn chưa kịp nói, Khương Nghênh đã chủ động hỏi.
“Anh đi đâu?”
Ngón tay Châu Dị vẫn đang nằm trên điện thoại.
“Thái Cách, chơi bóng.”
Khương Nghênh hờ hững. “Ừ.”
Thấy thái độ hờ hững của Khương Nghênh, Châu Dị cảm thấy cơn giận của mình như sắp bùng lên đến não, cố gắng trấn tĩnh.
Đường xe chạy 40 phút không dài mấy, nhưng bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, một ngày tựa như cả năm.
Cuối cùng chừng hơn nửa tiếng sau, Châu Dị không chịu được nữa bèn nói:
“Anh đã nói với em từ lâu rồi, Kinh Nguyên thích em.”
Khương Nghênh không lên tiếng, vẫn lặng lẽ lái xe.
Châu Dị xoay đầu lại nhìn.
“Nếu như lúc nãy anh không đến, em định để cho cậu ta ôm thoải mái à?”
Đôi mắt Khương Nghênh chớp chớp. Cô nhìn thấy đèn đỏ ở ngã tư bèn thắng xe. Rồi quay mặt lại nhìn Châu Dị với nét bình thản vốn có.
“Có phải là anh quản hơi nhiều không?”
Châu Dị nghẹn lời, không chỉ là máu huyết bừng bừng mà còn tức tối đến không chịu được.
Không đợi Châu Dị phản bác, xe lại tiếp tục lăn bánh.
Sau 40 phút hơn, Khương Nghênh đậu xe trước cửa Thái Cách, mở cửa xe, đưa mắt ra lệnh đuổi Châu Dị.
Châu Dị ngồi yên trên xe, liên tục nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh:
“Muốn nói gì à?”
Châu Dị bỗng nhiên đưa tay ôm lấy ót Khương Nghênh, ngã người về trước, đôi môi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng đến tê người.
“Nếu còn để anh thấy cậu ta ôm em, anh chặt tay cậu ta.”
Khương Nghênh:
“Nếu anh cứ mỗi chút động tay động chân với tôi, tôi chặt tay anh.”
Đôi mắt Châu Dị khép hờ.
“Em nỡ sao?”
Khương Nghênh vẻ mặt nghiêm túc:
“Nỡ.”
Châu Dị kề sát vào tai Khương Nghênh, phà hơi nóng vào tai cô.
“Em không nỡ, quên là nó…”
“Nó” của Châu Dị có sức tán tỉnh ghê gớm.
Khương Nghênh mấp máy đôi môi đỏ.
“Anh cũng chỉ biết dùng có chiêu này.”
Châu Dị thản nhiên tiếp lời.
“Hết cách rồi, những mặt khác của anh thì em đều xem thường.”
Châu Dị nói xong, đôi môi kề sát vào tai Khương Nghênh, cắn nhẹ.
“Cậu Kinh Nguyên đó ấy, vừa nhìn là biết kẻ yếu không chịu nổi gió rồi, cậu ta có thể thỏa mãn em không?”
Khương Nghênh tai đỏ ửng.
“Châu Dị!”
Châu Dị thôi không cắn mà chỉ vuốt ve nhẹ nhàng, tiếp lời.
“Chuyện hôm nay là lỗi của anh.”
Khương Nghênh khựng lại, cô cứ nghĩ là mình nghe nhầm.
Người đàn ông như Châu Dị mà cũng xin lỗi?
Đúng là hiếm!
Châu Dị ngồi thẳng người lại, nhìn thẳng mặt Khương Nghênh, hôn nhẹ lên môi cô.
“Sau này anh sẽ cố gắng khống chế.”
Khương Nghênh bặm môi “ừ”.
“Châu Dị, hai chúng ta không phải là kết hôn thật, cũng không phải là yêu đương như đúng nghĩa. Không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của đối phương. Nếu không sẽ rất khó xử.”
Đôi mắt Châu Dị hơi tối lại.
“Ừ.”
Anh xuống xe, sải bước vào Thái Cách.
Đi thang máy lên lầu ba, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Tần Trữ và Bùi Nghiêu đang chơi bi-a.
Bùi Nghiêu cầm gậy đứng sang một bên, mồm liếng thoắng. Không khó nhận ra anh ta là người thua trong ván này.
Thấy Châu Dị vào, Bùi Nghiêu ném gậy đang cầm sang cho anh.
“Tôi không chơi nữa, ông chơi đi! Thằng nhãi này hôm nay may quá, tiếp tục chơi với cậu ta chắc tôi chẳng còn đến cái quần lót.”
Bùi Nghiêu dứt lời, Tần Trữ đứng lên nhìn anh.
“Yên tâm, dù sao cũng là anh em, chắc chắn tôi sẽ giữ lại cái quần lót đó cho cậu.”
Bùi Nghiêu chọc ghẹo.
“Tình cảm vậy à?”
Châu Dị cầm gậy bước lên trước chen ngang.
“Cậu ta chê ông có mùi.”
Bùi Nghiêu nghe nói, suýt chút nữa là hộc máu.
Châu Dị và Tần Trữ chơi bi-a, vài cơ qua lại, Tần Trữ chẳng chạm được quả bóng nào.
Tần Trữ nhận ra Châu Dị có tâm trạng không bình thường, xoay đầu nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu hội ý, rồi “chậc”.
“Châu nhỏ, sao vậy? Trông ông giống như là bị cắm sừng vậy?”
Một câu xuyên thấu tim.
Đúng vào nỗi đau của Châu Dị.
Châu Dị nhíu mày nhìn anh. Đầu gậy nhắm thẳng vào quả bóng trên bàn, đầu nhọn nâng lên một chút rồi đẩy thẳng vào bóng, quả bóng trên bạn nhắm thẳng vào chỗ Bùi Nghiêu đang đứng bay tới.
Bùi Nghiêu thấy vậy, chửi to “mẹ kiếp” rồi kéo Tần Trữ đến trước mặt mình che chắn.
Tần Trữ cũng không đề phòng được thế là bị làm tấm chắn.
Sau đó Tần Trữ che ngực đang đau đớn nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu cười gượng.
“Bản năng, bản năng thôi.”
Bùi Nghiêu nói xong, xoay đầu nhìn sang Châu Dị.
“Không phải chứ? Tôi nói đúng rồi à?”
Châu Dị ném quả bóng đang cầm trong tay, tựa lưng vào bàn bóng đốt thuốc, ngậm vào góc môi.
“Công ty tôi có một nghệ sĩ thích Nghênh Nghênh.”
Bùi Nghiêu:
“Rồi sao? Nghênh Nghênh cũng thích cậu ta?”
Châu Dị khép hờ mắt.
“Ông Nghiêu, tôi đã nghĩ ra chỗ chôn ông ở đâu rồi.”
Bùi Nghiêu đưa tay vuốt vuốt mũi mình.
“Thì tôi ông nói vậy nên tôi hỏi thôi, nếu chỉ là cậu ta thích Nghênh Nghênh, Nghênh Nghênh không thích cậu ta thì có đến mức ông phải tức như vậy không?”
Châu Dị nghĩ đến cảnh Kinh Nguyên ôm Khương Nghênh, đôi mắt sắc bén.
“Cậu ta chủ động ôm Nghênh Nghênh.”
Bùi Nghiêu hóng chuyện không sợ gặp rắc rồi.
“Dữ dằn vậy sao?”
Điếu thuốc trên môi Châu Dị lệch vào phần.
“Tôi muốn phế cậu ta.”