Vưu Vật

Chương 117: Đóng kịch kịch giả



Khương Nghênh nhìn anh, không có biểu cảm gì, thản nhiên đưa mắt nhìn sang hướng khác, rồi nói với Khúc Tích.

“Đi thôi, không còn sớm nữa.”

 

Khương Nghênh nói xong, xoay người rời đi.

 

 

 

Khúc Tích thấy vậy, vội vàng bám theo sau, đi được vài bước cô xoay đầu nhìn lại Thường Bác đang đứng yên như trời trồng.

“Đi chứ! Còn chờ bị lột da à?”

 

Thường Bác kéo mũ lưỡi trai xuống thấp che kín mặt.

“Chết sớm siêu sinh sớm, có khi kiếp sau còn có thể đầu thai thành người tốt số.”

 

Khúc Tích nghe nói vậy buông anh ra.

“Vậy tui để ông ở đây một mình?”

 

Thường Bác:

“Cũng không cần phải vậy.”

 

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Khúc Tích, ba người vẫn đến quán bar.

 

Vừa vào phòng, Khúc Tích bắt đầu buông thả, đầu tiên là mở màn với vài bài thịnh hành trên mạng.

 

Cô ngồi trên ghế cao, tay cầm micro, hát cực kỳ nhập tâm.

 

Thường Bác và Khương Nghênh ngồi trên sô pha uống rượu. Thường Bác mượn rượu giải sầu.

“Uống một bữa đỡ một bữa.”

 

Khương Nghênh bật cười.

“Mai tui thanh minh giúp ông.”

 

Thường Bác:

“Thật không?”

 

Khương Nghênh cười:

“Xạo đó. Ông cố chịu thêm, qua ít lâu thì ông đăng bài nói là truyền thông đuổi hình bắt chữ.”

 

Thường Bác lại thở dài.

“Được rồi. Coi như là tui ăn dao thay cho anh em.”

 

 

 

Khương Nghênh nói tiếp:

“Yên tâm, sau này ông có chuyện, chắc chắn tui cũng ăn dao thay cho ông.”

 

Bia lạnh, nên vài ly vào bụng, Khương Nghênh chợt cảm thấy bao tử khó chịu.

 

“Mọi người uống trước đi, tui đi vệ sinh chút.”

 

Khương Nghênh nói xong, đứng dậy ra ngoài.

 

Khúc Tích gọi với theo.

“Cứ dùng trong phòng này đi.”

 

Khương Nghênh vẫy tay về phía Khúc Tích:

“Tui ra ngoài hóng gió luôn.”

 

Khương Nghênh vừa rời đi, Khúc Tích cầm lon bia bước đến gần Thường Bác:

“Uống không?”

 

Thường Bác cụng ly với cô.

 

“Bà uống từ từ thôi. Đừng uống nhiều.”

 

Khúc Tích bóp lon bia không nói gì. Vài giây sau, cô hỏi một câu thiếu tự nhiên:

“Bây giờ ông chỉ xem Nghênh Nghênh như bạn?”

 

Thường Bác vẻ mặt thản nhiên:

“Chứ không thì phải làm sao?”

 

Khúc Tích hít một hơi thật sâu.

“Vậy thì tốt, làm tôi sợ hết hồn.”

 

 

 

Khúc Tích nói xong, lại cụng ly với Thường Bác.

“Chúc tình bạn của ba chúng ta trường tồn.”

 

Khương Nghênh ra khỏi phòng, vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Châu Dị đang tựa vào vách tường ngay cầu thang hút thuốc.

 

Châu Dị đứng trước một cô gái trông chừng ngoài hai mươi.

 

Cô gái nhìn Châu Dị với ánh mắt ngại ngùng và mừng vui, đôi tay đan chéo trước ngực.

“Sếp Châu, tửu lượng của anh tốt không?”

 

Châu Dị trêu ghẹo.

“Thế nào là tốt mà thế nào là không tốt?”

 

Cô gái vẻ mặt càng xấu hổ hơn.

“Tôi… tửu lượng tôi không tốt lắm, nhiều nhất chỉ có thể uống một ly.”

 

Cổ áo sơ mi màu đen Châu Dị mặc được banh rộng, để lộ xương đòn ẩn hiện, anh đang chuẩn bị trả lời thì nhìn thấy Khương Nghênh từ xa.

 

Đôi mắt Châu Dị trở nên thâm sâu hơn, anh chẳng nói gì nữa.

 

 

Khương Nghênh nửa mắt nhìn Châu Dị, dễ dàng bắt gặp ánh mắt trào phúng trong đôi mắt cô.

 

Yết hầu Châu Dị di chuyển, anh đang muốn nói gì đó nhưng cô gái trước mặt bước đến gần anh hơn, đang nhót gót:

“Sếp Châu, tôi…”

 

Không chờ cô gái nói xong, Châu Dị nhíu mày đưa tay đẩy cô ra xa, xoay đầu nhìn sang vịtrí ở góc cầu thang, tức giận nói:

“Trần Triết, chụp xong chưa?”

 

Châu Dị dứt lời, Trần Triết ló đầu ra từ một góc, nhìn thấy Khương Nghênh thì hoảng hốt.

“Sếp… Sếp Châu, chụp xong rồi.”

 

Trần Triết nói xong, vội vàng bước lên trước kéo cô gái mà Châu Dị đã đẩy ra sang một bên.

 

Châu Dị sải bước lên trước, bước đến trước Khương Nghênh, hơi bạnh cằm, giọng có hơi khan.

“Giả thôi, dạo này không có tin đồn gì e là ông cụ sẽ hoài nghi.”