Vưu Vật

Chương 118: Anh nhớ em



Trợ lý Trần đứng bên cạnh trề môi, ngoảnh đầu nhìn nơi khác.

 

Không thể nào nhìn họ được.

 

 

 

 

Khương Nghênh đưa mắt nhìn Châu Dị, hờ hững mở lời.

“Sếp Châu, phiền anh tránh ra.”

 

Châu Dị lại lần nữa cúi đầu, như sắp chạm nhẹ vào trán Khương Nghênh, trầm giọng nói:

“Vợ.”

 

Khương Nghênh chau mày, lùi ra sau một chút, tránh đến gần Châu Dị, lách người bước đi.

 

Châu Dị: “…”

 

Đưa mắt nhìn theo Khương Nghênh đang vào nhà vệ sinh nữ, trợ lý Trần tính tiền cho cô gái lúc nãy thuê đến rồi rời đi, sau đó anh bước đến trước Châu Dị.

“Sếp Châu, mợ vào nhà vệ sinh rồi.”

 

Đầu lưỡi Châu Dị đẩy lên trên má trong.

“Ừ.”

 

Trợ lý Trần:

“Những tấm ảnh vừa chụp lúc nãy, anh có cần chọn không?”

 

Châu Dị nghe n ói xoay đầu lại nhìn trợ lý Trần, chau mày:

“Trần Triết, tôi thấy cậu cũng đã hết sức với công việc này rồi.”

 

Trợ lý Trần sững lại, khựng lại vài giây, chuyển đề tài, hạ giọng nói nhỏ:

“Tôi thấy ở nhà vệ sinh nữ có tấm biển dọn vệ sinh. Sếp Châu, hay là tôi treo nó lên?”

 

Châu Dị hai tay đút túi quần, liếc mắt nhìn trợ lý Trần.

“Có lẽ cậu còn có thể làm vài nghìn năm nữa.”

 

Châu Dị dứt lời, sải bước về phía nhà vệ sinh.

 

Trợ lý Trần không dám chậm trễ, vội vàng bước lên treo tấm biển “đang dọn vệ sinh” lên.

 

 

 

 

Treo biển xong, trợ lý Trần thở dài, lầm bầm một mình:

“Đã lấy lòng đến mức này rồi mà còn không chịu thừa nhận là thích. Ôi… đàn ông!”

 

Trong nhà vệ sinh.

 

Khương Nghênh vừa bước ra khỏi phòng bên cạnh, đang rửa tay đã nhìn thấy Châu Dị từ ngoài cửa vào.

 

Tay Khương Nghênh chợt dừng lại.

“Đây là nhà vệ sinh nữ.”

 

Châu Dị bước đến, ôm lấy cô từ sau lưng.

“Em giận à?”

 

Khương Nghênh không giằng co, vung tay để cho ráo nước.

“Anh muốn nói đến chuyện nào?”

 

 

Châu Dị tự biết mình có lỗi, dù là chuyện anh đã cố tình đi công tác sau bê bối hai ngày trước hay là chuyện tối nay, đều là anh không đúng.

 

“Chẳng có chuyện nào làm đúng.”

 

Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh về cơ bản là đã biết bài vở của Châu Dị.

 

Dũng cảm nhận lỗi, kiên quyết không sửa.

 

Khương Nghênh bặm môi rồi nói.

“Buông ra, tôi phải chùi tay.”

 

 

 

Cằm Châu Dị gác cằm lên vai Khương Nghênh, bàn tay đang ôm eo cô siết chặt lại.

“Dạo này em có nhớ anh không?”

 

Khương Nghênh nghe vậy ngoảnh đầu lại nhìn Châu Dị, cười mỉa mai, đang định nói gì thì Châu Dị chợt đưa tay lên giữ chặt cằm cô, kề mặt vào hôn cô, trong lúc mơn trớn, Châu Dị nói với giọng trầm thấp.

“Vợ, dạo này anh rất nhớ em.”

 

Nụ hôn kết thúc, Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra.

 

Châu Dị lợi dụng được rồi, cực kỳ vui vẻ, hỏi với giọng nhẫn nại.

“Mọi người chuẩn bị chơi đến mấy giờ?”

 

Khương Nghênh:

“Anh có chuyện gì?”

 

Châu Dị cong môi.

“Em uống say rồi, không thể lái xe, anh đợi em kết thúc thì chúng ta cùng về nhà.”

 

Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh.

“Không cần, tôi có thể gọi xe.”

 

Hot search mấy hôm trước mãi mới ém xuống được, nếu lại bị phóng viên chụp được họ cùng ra cùng vào, e là không dễ xử lý như lần này nữa.

 

Khương Nghênh nói xong, rồi đi ra ngoài nhà vệ sinh.

 

Hai người lần lượt ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Nghênh nhìn thấy trợ lý Trần đứng chờ ngoài cửa bèn gật nhẹ đầu, xem như là chào hỏi.

 

Trợ lý Trần nhìn Khương Nghênh cười ngại ngùng, vội vàng bước đến trước mặt Châu Dị, không cố tình hạ giọng, mở miệng nói:

“Sếp Châu, lúc nãy luật sư Tần gọi điện nói là đã điều tra ra người đàn ông có hình xăm trên cánh vai.”

 

Đôi mắt đen láy của Châu Dị như sâu hơn, anh ngẩng mặt nhìn Khương Nghênh.

 

Khương Nghênh dừng lại, xoay đầu lại nhìn, giọng nói có hơi run rẩy.

“Sao chứ?”