Vưu Vật

Chương 120: Dấu vết của tình yêu



Châu Dị vừa dứt lời, trợ lý Trần lập tức như con đà điểu, yên lặng, ngoan ngoãn, thật thà.

 

Và rồi nhiệt độ trong xe tăng lên, Khương Nghênh ngủ càng lúc càng sâu.

 

Ngược lại, trên trán Châu Dị lại lấm tấm mồ hôi.

 

Trợ lý Trần nhìn Châu Dị qua gương chiếu hậu. Mấy lần muốn bật miệng hỏi có cần giảm nhiệt độ hay không.

 

 

 

Tìm việc không dễ nên phải ngậm miệng, phải trân quý thôi.

 

Cũng còn một phần ba quãng đường là xuống cao tốc, tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.

 

Sau hơn mười phút, có thể thấy tầm nhìn đang xuống thấp ngoài cửa sổ.

 

“Sếp Châu.”

 

Trợ lý Trần hỏi nhỏ.

 

Châu Dị ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lóe lên nét bực bội.

“Ừ?”

 

Trợ lý Trần họ nhẹ vài tiếng.

“Tuyết rơi rồi, giờ ngoài cửa sổ tầm nhìn dưới một mét, tôi lo trong tình hình này chẳng bao lâu nữa đường cao tốc sẽ đóng.

 

Châu Dị trầm giọng:

“Chạy nhanh lên, xuống cao tốc trước khi đóng đường.”

 

Trợ lý Trần: “…”

 

Tiếng ong ong vang lên trong đầu trợ lý Trần, anh cảm giác mình đã hỏi thừa.

 

Khoảng nửa tiếng, trợ lý Trần diễn một màn tốc độ và kích thích. Đèn pha đèn gần thay đổi liên tục cuối cùng cũng xuống được cao tốc trước khi đóng cao tốc.

 

Ngay vào lúc ra khỏi đường cao tốc, trợ lý Trần thở dài, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.

 

Trợ lý Trần vốn nghĩ rằng sếp mình có thế nào cũng khen mình vài câu.

 

Ấy vậy mà lại nhìn thấy sếp mình đang hôn vào khóe môi người đẹp trong lòng mình.

 

Trợ lý Trần đánh thót, chuyên tâm lái xe.

 

Theo như địa chỉ Tần Trữ cung cấp, người đàn ông đó sống ở trong một khu phố nhỏ cũ kỹ ở khu ngoại ô phía tây.

 

Dù là ra khỏi cao tốc cũng phải đi một quãng rất dài.

 

Tuyết càng lúc càng dày, cân nhắc đến vấn đề an toan nên trợ lý Trần không thể không giảm tốc.

 

“Trần Triết.”

Châu Dị hạ giọng nói.

 

Trợ lý Trần nghe thấy ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu rồi nói.

“Sếp Châu, không thể nhanh hơn được nữa rồi. Sẽ có chuyện mất.”

 

Châu Dị chau mày.

“Lát nữa mợ tỉnh thì tôi sẽ lái.”

 

Trợ lý Trần mím môi.

“Anh cứ nghỉ ngơi đi ạ. Mấy hôm nay anh di chuyển liên tục, e là không còn chịu đựng nổi.”

 

Đôi mắt Châu Dị càng thêm sâu.

“Tôi không sao.”

 

Châu Dị nói xong, trợ lý Trần thở nhẹ, tiếp tục lái xe.

 

Lái xe trong đêm khuya vốn là chuyện rất khó, huống chi còn có tuyết và gió.

 

Chiếc xe chạy vào một con đường nhỏ, chưa được bao xa trợ lý Trần chợt thắng gấp rồi dừng xe lại.

 

Châu Dị ngẩng đầu.

“Chuyện gì vậy?”

 

Trợ lý Trần quay đầu lại nói:

“Hình như là tắt đường.”

 

 

 

Châu Dị nghe nói đưa tay nhìn đồng hồ, bật cười.

“Sáng sớm mà kẹt xe?”

 

Trợ lý Trần.

“Để tôi xuống xem thử.”

 

Trợ lý Trần dứt lời rồi đẩy cửa bước xuống xe.

 

 

Châu Dị tối sầm mặt lại, khi trợ lý Trần đẩy cửa bước xuống, chiếc áo đang đắp trên người Khương Nghênh bị gió tuyết lùa vào.

 

 

Trận tuyết này không hề nhỏ, trợ lý Trần vừa xuống xe, lạnh đến run người.

 

Trợ lý Trần bước lên tuyết, gõ cửa chiếc xe đang đậu trước mặt.

 

Đối phương hạ cửa sổ xuống, trông có vẻ khá hòa nhã.

“Có chuyện gì không?”

 

Trợ lý Trần rút một hộp thuốc từ trong túi đưa cho anh ta.

“Ông anh này, phía trước sao vậy?”

 

Đối phương thấy trợ lý Trần biết cách nói chuyện, bèn nhận điếu thuốc anh đưa cho.

“Ở trước tông xe, nghe nói là xe kéo sáng mai mới có thể đến, đúng là xúi quẩy.”

 

Đối phương nói xong, cười với trợ lý Trần.

“Anh ngoài tỉnh vào à? Đến đây thăm thân?”

 

 

 

Trợ lý Trần cười khách sáo, nói dối mà mặt không hề đổi sắc.

“Ừ, tôi đến thăm ông chú họ.”

 

Đối phương:

“Về xe mở máy sưởi chờ đi. Sớm nhất cũng là sáng mai.”

 

Trợ lý Trần:

“Ông anh, tôi hỏi thêm một chuyện, còn có đường nào khác đến Học Phủ Gia Viên không?”

 

Đối phương lắc đầu:

“Không có, cái nơi tồi tàn này thì chỉ có một đường thôi.”

 

Trợ lý Trần cảm ơn đối phương rồi quay lại xe.

 

Thấy trợ lý Trần lên xe, đôi mắt Châu Dị ánh lên vẻ bực bội.

“Chuyện gì vậy?”

 

Trợ lý Trần đáp như thực tế.

“Ở trước có tông xe, nghe nói sáng mai xe kéo mới có thể đến, hơn nữa tôi cũng có hỏi rồi, chỉ có một con đường này là đến Học Phủ Gia Viên.”

 

Trợ lý Trần cáng nói, Châu Dị mặt càng nhăn nhó.

 

Trợ lý Trần thấy vậy bèn im lặng.

 

Khương Nghênh ngủ trên suốt đường đi, nghe tiếng thì thầm bên tai bèn cử động thân người, từ từ mở mắt.

 

Châu Dị phát hiện người trong lòng mình đã tỉnh giấc, anh cúi đầu nhìn cô, miệng mỉm cười.

“Em ngủ thêm đi.”

 

 

 

Khương Nghênh ngủ không dễ chịu mấy, bèn chống tay ngồi lên.

“Không ngủ nữa đâu.”

 

Châu Dị đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo, giọng điệu bình thản.

“Phía trước tông xe, đến Học Phủ Gia Viên chỉ có đường này mà thôi. Có lẽ chúng ta phải chờ đến sáng mai.”

 

Khương Nghênh nghe vậy chau mày.

“Chờ đến sáng mai?”

 

Châu Dị hạ giọng:

“Ừ.”

 

Khương Nghênh xoay đầu nhìn ra cửa sổ, một lúc mới trả lời lại.

“Tôi biết rồi.”

 

Khương Nghênh ngủ cả quãng đường đi nên hoàn toàn không biết có tuyết rơi.

 

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy từng lớp tuyết dày, mới chợt thót tim.

 

Tuyết thế này có lẽ đã rơi từ lâu, e là cả con đường này rất khó đi.

 

Nghĩ đến đây, Khương Nghênh nhìn lên Châu Dị.

 

Châu Dị thấy cô nhìn mình bèn nháy mắt.

“Sao? Em đói à? Hay là khát?”