Khương Nghênh chợt ngẩng người trong giây lát khi thấy dáng vẻ nghiêm túc nơi Châu Dị.
Những năm qua nhìn quen nhìn bộ dạng chơi bời lêu lổng của anh khiến cô suýt chút nữa quên rằng anh từng là một quân tử nho nhã.
Khương Nghênh tính tình lạnh lùng, nhưng cũng không phải là người ưa khó dễ, cao ngạo, đôi môi đỏ mấp máy, cô nói.
“Cảm ơn anh.”
Châu Dị khựng lại rồi bật cười.
“Em khách sáo vậy!”
Khương Nghênh nói với giọng lạnh nhạt:
“Xem như tôi chịu ơn anh lần này.”
Châu Dị bật cười, đưa tay lấy chai nước suối bên cạnh mở nắp rồi đưa cô.
“Có hơi lạnh, em uống đại nhé.”
Khương Nghênh đã uống rượu trước khi ngủ, và trong thời gian ngủ được bật máy sưởi nên lúc này cô rất khát. Cô cầm chai nước uống vài hớp, cổ họng trở nên nhẹ nhàng hơn, rồi cô tựa người vào thành ghế trở lại.
Bây giờ là hai giờ sáng, ít nhất còn phải năm tiếng nữa mới đến sáng để xe kéo đến kéo xe gặp tai nạn đi.
Khương Nghênh ngồi thẩn thờ một hồi, rồi rút điện thoại từ trong túi quần ra xem.
Khúc Tích trả lờit in nhắn của cô là một ảnh chụp của tờ hóa đơn thanh toán.
Sau bức ảnh đó là một Icon em bé quỳ trên nền nhà mặt khóc đau khổ.
Cuối cùng là tin nhắn text của Khúc Tích: Rốt cuộc thì là một mình tui gánh hết.
Khương Nghênh nhìn thấy lời nhắn ấy không khỏi bật cười, đầu ngón tay gõ chữ trên màn hình điện thoại:
“Cảm ơn vì đã có em.”
Khương Nghênh vốn nghĩ giờ này Khúc Tích đã ngủ rồi, không ngờ cô lại trả lời lập tức: Trái tim cảm ơn, cảm ơn có em?
Khương Nghênh: Vẫn chưa ngủ?
Khúc Tích: Đêm dài thăm thẳm, tui cô đơn nên không ngủ được.
Khương Nghênh mỉm cười: Xem clip đi.
Khúc Tích: Càng xem càng thấy cô đơn, trên đời này rất nhiều trai đẹp nhưng chẳng có lấy một người thuộc về tui.
Từ lúc Khương Nghênh quen biết Khúc Tích, cứ mở miệng ra là trai đẹp không thôi.
Khẩu hiệu đã hộ được N năm, đến giờ vẫn còn độc thân.
Khương Nghênh và Khúc Tích buôn một hồi, Khúc Tích bảo rằng sẽ bỏ sáu đồng để thuê một cậu trai nhỏ để trò chuyện, nên xin xỏ Khương Nghênh 6 đồng.
Khương Nghênh chuyện cho cô 12 đồng, bảo cô nói với hai người.
Khúc Tích đáp lại bằng một icon môi đỏ gợi cảm nóng bỏng.
Khương Nghênh trả lời bằng dấu chấm câu, rồi tắt màn hình di động, ngẩng đầu nhìn lên.
Trong mấy phút Khương Nghênh nói chuyện với Khúc Tích, trợ lý Trần ngồi trước đã ngủ say.
Đi quãng đường dài mệt mỏi, trợ lý Trần chỉ vừa nhắm mắt là ngủ ngay luôn.
Khương Nghênh nhìn trợ lý Trần, rồi xoay đầu nhìn sang Châu Dị.
Châu Dị thì chẳng ngủ, lúc này một tay chống đầu và nhìn cô.
Khương Nghênh lo lắng sẽ gây ồn đánh thức trợ lý Trần bèn hạ giọng nói nhỏ:
“Anh không ngủ một lúc đi?”
Châu Dị mỉm cười, giọng nói trầm ấm:
“Anh không.”
Khương Nghênh đưa mắt liếc nhìn cổ áo anh đang mở rộng, lòng chợt hơi rung động, cô lấy chiếc áo khoác đang khoác trên người cô đưa cho anh.
“Anh mặc vào đi. Tuyết rơi rồi, nhiệt độ thấp lắm.”
Châu Dị không cầm áo.
“Em mặc đi, anh không lạnh.”
Con người ta luôn lấy mình độ người, bản thân lạnh nhưng luôn cảm thấy người khác sẽ lạnh hơn một cách vô thức.
Khương Nghênh vốn nghĩ lòng tự trọng của đàn ông nơi Châu Dị đang trỗi dậy, cô lại đưa chiếc áo đang cầm trong tay ra trước mặt anh.
“Anh mặc ít lắm.”
Châu Dị trêu ghẹo.
“Em lo cho anh à?”
Khương Nghênh: “…”
Châu Dị dứt lời, thấy Khương Nghênh không lên tiếng bèn ngồi thẳng lên và nghiêng người về phía cô.
Khương Nghênh thấy vậy bèn lấy tay chống vào ngực anh rồi chau mày.
“Có trợ lý Trần.”
Châu Dị không nhịn được cười, đưa tay vuốt tóc đang lõa xõa hai bên má cô, vén lên tai cô.
“Giúp em sửa lại tóc thôi mà, em đang nghĩ gì vậy chứ?”
Châu Dị nói xong, dáng vẻ lười biếng, cười trêu ghẹo cô.
“Hay là em muốn bảo anh làm gì đó?”
Khương Nghênh: “…”
Nếu nói về khả năng chọc tức người khác, Châu Dị và Khương Nghênh có thể khó phân cao thấp. Nhưng bàn về độ tán tỉnh, Khương Nghênh chẳng bằng một phần công lực Châu Dị.
Nếu như bình thường, lúc này chắc chắn Khương Nghênh sẽ nạt Châu Dị vài câu.
Nhưng hôm nay, Châu Dị bất chấp tuyết rơi dày mà đi với cô quãng đường xa như vậy, khiến cô không thể lấy oán báo ân được, cô không làm như vậy được.
Thấy Khương Nghênh nhíu mày, Châu Dị nhận ra suy nghĩ của cô ngay. Được nước làm tới, anh nghiêng người xuống thấp, kề sát vào tai cô.
“Nghênh Nghênh, nếu như em thực sự muốn cảm ơn anh, em có thể chủ động ôm anh không?”
Châu Dị dứt lời, đôi môi mỏng lại ghé vào vành tai cô:
“Anh lạnh lắm.”