Lời nói của Châu Dị không phải là không có căn cứ.
Gương mặt Khương Tân Viễn và Tô Vân đã bị biến dạng trong vụ tai nạn xe hơi năm đó, không thể nhận ra.
Châu Dị không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh có nghe về việc đó.
Vài năm trước, có một lần những người em út của họ xem phim siêu nhiên trong phòng khách. Trong phim có một nữ quỷ bị hỏa thiêu khi còn sống, dung mạo bị hủy hoại hoàn toàn.
Châu Dị vẫn nhớ rõ phản ứng của Khương Nghênh ngày hôm đó, khuôn mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, cô từ phòng khách trốn vào nhà bếp, một mình ngồi xổm trong góc run rẩy.
Đối mặt với câu chất vấn của Châu Dị, Lục Mạn là người đầu tiên có phản ứng. Lục Mạn bước lên trước đẩy Châu Kỳ ra sau mình bảo vệ cô, bà hít một hơi thật sâu và nói với Châu Dị:
"Dị à, con đang làm gì vậy? Kỳ Kỳ chỉ là có tính trẻ con, nó cảm thấy mới mẻ và tò mò, và muốn chia sẻ với Nghênh Nghênh mà thôi."
Châu Dị nghe vậy cười nhạt:
"Tính trẻ con? Trẻ con hai mươi tuổi? Bà chắc chứ?"
Lục Mạn: "..."
Thấy Lục Mạn im lặng, nụ cười châm chọc của Châu Dị càng vang hơn:
"Nếu Châu Kỳ đã tò mò về việc người chết biến dạng đến mức không nhận ra trông như thế nào, hay là tôi nói với cảnh sát, bảo họ giữ lại thi thể của Dương Chí Minh một đêm và để cho nó xem cho thỏa mãn nhé?”
Lục Mạn không nói nên lời.
Mọi người trong gia đình nhà họ Châu đều biết Châu Dị là người như thế nào.
Anh nói ra điều này không phải để dọa Châu Kỳ mà là sẽ thực hiện rất nghiêm túc.
Lục Mạn không dám đối đầu trực diện với Châu Dị, vì vậy bà ta chuyển ánh mắt sang ông cụ Châu.
Ông cụ Châu vốn đã rất tức giận, lồng ngực phập phồng:
"Tụi bây quậy đủ chưa?"
Ngay khi ông cụ Châu vừa dứt lời, cả gia đình im lặng.
Khương Nghênh nín thở, đứng đó, bày tay cô siết chặt buông thõng bên người, ép bản thân phải kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng.
Thầm nhủ với bản thân, bây giờ không phải là lúc.
Màn kịch này kéo dài mãi đến trưa xác Dương Chí Minh mới được lôi đi. Một người như là đội trưởng bước vào nói chuyện với ông cụ Châu.
"Ông Châu, trong nhà ông có mất vật gì quý giá không?"
Ông cụ Châu trầm ngâm, cuối cùng cười với vẻ mặt bất lực:
"Nói thật, tôi chưa bao giờ thống kê đồ đạc trong nhà tôi.”
Nghe vậy, đối phương tỏ vẻ hiểu ra:
"Vừa rồi chúng tôi có điều tra, sơ bộ xác định có lẽ đối phương trộm đồ gì đó, muốn rời đi từ sân sau, nhưng lại rơi xuống bể bơi, mà lại không biết bơi nên bị đuối nước, dẫn đến tử vong.”
Ông cụ Châu thở dài, thể hiện dáng vẻ hiền lành:
"Chỉ là món đồ nhỏ, mất thì mất, chẳng đáng tiếc, nhưng mạng người này thì…”
Thấy vậy, đối phương đáp lời:
"Ông tốt bụng quá, đối với người như vậy, sẩy chân rơi xuống nước chính là quả báo của anh ta."
“Sẩy chân rơi xuống nước, không biết bơi và chết đuối” là kết luận cuối cùng về cái chết của Dương Chí Minh.
Sau khi tất cả nhân viên cảnh sát trong vụ án của nhà họ Châu đã giải tán, ông cụ Châu ngồi trên ghế sô pha bình tĩnh nói:
"Dương Chí Minh đã chết. Những chuyện liên quan đến anh ta đến đây thôi, không ai được phép điều tra thêm bất cứ điều gì về anh ta."
Ông cụ Châu nói xong, nhìn về phía Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, ông rất đồng cảm với cái chết của cha mẹ cháu, nhà họ Châu đối xử với cháu không tệ trong suốt những năm qua, cho dù cháu không thể báo đáp ân tình, thì ông cũng hy vọng cháu không lấy oán báo ơn.”
Ông cụ Châu nói xong, Châu Dị tức giận, đang định trả lời thì Khương Nghênh đưa tay nắm lấy góc áo của anh.
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, nhưng Khương Nghênh không nhìn anh mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
"Dạ."
Ông cụ Châu khá hài lòng với thái độ của Khương Nghênh.
Tiếp theo lại là vừa đánh vừa xoa, ông lại tiếp tục bao nhiêu lời đường mật ấm áp, lôi kéo tình cảm mà vốn nó không hề tồn tại.
Ra khỏi nhà từ đường của họ Châu là trời đã về chiều.
Châu Dị lái xe, Khương Nghênh im lặng ngồi ở ghế phụ.
Xe chạy được một lúc, Khương Nghênh mím chặt môi nở nụ cười, cô xoay đầu nhìn Châu Dị:
"Anh uống rượu không?"
Cằm Châu Dị đang bặm lên vì căng thẳng được thả lỏng, môi mỏng nở nụ cười:
"Em muốn uống rượu gì?"
Khương Nghênh tựa sát vào ghế:
"Uống bia đi, ra bờ sông?"
Châu Dị xoay vô lăng, đáp lời: "Ừ."
Khương Nghênh nói muốn uống bia, Châu Dị đã mua thêm vịt cho cô.
Hai người lái xe đến bờ sông, Khương Nghênh hạ cửa sổ, gió thổi vào khá lạnh. Gió bên bờ sông bao giờ cũng dữ dội.
Gió thổi dọc theo dòng sông đang đóng băng nên có thể tưởng tượng được lạnh đến mức nào.
Khương Nghênh thò đầu nhìn ra ngoài, gió thổi bung mái tóc cô.
Châu Dị nhìn chăm chú vào bóng lưng cô, anh tựa vào cửa xe:
"Em thích ngắm sông?"
Khương Nghênh cười hờ hững:
"Thích chứ."
Châu Dị nói:
"Nếu như em thích, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến đây."
Châu Dị vừa nói vừa mở lon bia đưa cho Khương Nghênh.
Cô xoay người nhận lấy, nhấp một ngụm nói:
"Châu Dị, kể tôi nghe chuyện liên quan đến anh đi. Tôi chợt muốn nghe.”
Châu Dị cụp mắt, cắn cán điếu thuốc cười nói:
"Anh chẳng có gì để kể cả.”
Khương Nghênh ấn đầu ngón tay trắng bệch vào cửa sổ xe kéo cửa xe lên, cô kéo áo khoác lại, hai tay cầm lon bia liếc nhìn Châu Dị:
"Tại sao không có chứ? Rõ ràng anh cũng đi trên băng mỏng giống như tôi trong những năm qua.”