Khương Nghênh dứt lời, điếu thuốc Châu Dị đang cắn ở khóe môi run lên.
Tàn thuốc rơi xuống sau đó để lại một lớp trắng trên bộ đồ Âu.
Bầu không khí trong xe đông cứng lại, Châu Dị rút điếu thuốc khỏi miệng, nhảy ra khỏi xe, vừa vỗ vỗ vết muội than trên quần, vừa cười hỏi:
“Em muốn nghe đoạn nào?”
Khương Nghênh chậm rãi uống một hơi:
"Lúc nào khiến anh buồn nhất ấy? Điều gì khiến anh luôn nhớ nhất ấy?”
Nghe vậy, Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Sao em tàn nhẫn vậy?"
Khương Nghênh cong môi mỉm cười:
"Muốn chơi thì phải chơi lớn."
Châu Dị trêu chọc:
“Chậc chậc, khó trách người ta thường nói miệng rắn ở bụi tre xanh và kim trên đuôi ong vàng đều không độc, nhưng độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Khương Nghênh không giận mà bật cười:
"Vậy anh có muốn nói chuyện không?"
Châu Dị:
"Nói chứ! Cảnh đẹp ven sông, có giai nhân bầu bạn, không nói chút chuyện để phá vỡ cảnh đẹp thì e chỉ là nghĩ đến chuyện vân vũ mây mưa.”
Châu Dị vừa nói, vừa thuận tay lấy một lon bia từ sau xe mở ra, uống hai hớp, cười tủm tỉm nói:
"Kể cho em nghe về tuổi thơ của anh nhé?"
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị trêu chọc:
"Nhớ là phải thảm vào.”
Châu Dị bật cười trước những lời của Khương Nghênh:
"Em thế này là đang buông thả mình hoàn toàn trước anh đó à?”
Khương Nghênh không phủ nhận:
"Dù sao cũng là bạn bè, kể chuyện của anh đi, để tôi có thể tìm cảm giác tâm lý cân bằng."
Sau khi Khương Nghênh nói xong, cô ra hiệu cho Châu Dị bắt đầu.
Châu Dị lại liếc nhìn Khương Nghênh, nghiêng người sát vào thành ghế ngồi, chống khuỷu tay lên bảng điều khiển trung tâm, những ngón tay mảnh khảnh khá đẹp lắc lắc lon bia, có chút tự giễu nói:
"Kể từ lúc anh bắt đầu có ký ức thì đều là không vui.”
Khương Nghênh nghi hoặc: "Hả?"
Châu Dị đưa bia lên miệng nhấp một ngụm, nói tiếp:
"Em cũng biết hoàn cảnh của anh còn gì. Từ nhỏ anh đã sống cùng mẹ, và mẹ lúc nào cũng là nhẹ thì la mắng, mà nặng thì đánh anh mà.”
Lần trước Khương Nghênh đã gặp Ngô Tiệp với Châu Dị.
Dù chỉ mới gặp một lần, nhưng với gương mặt bà, khó có thể nghĩ rằng bà ấy là một người bạo lực.
Phải chăng tuổi già đã bào mòn nét sắc bén trong quá khứ của bà?
Khương Nghênh vẫn im lặng, lặng lẽ lắng nghe Châu Dị tự thuật.
Từ những gì Châu Dị kể, Khương Nghênh nhận ra không ai quan tâm đến Châu Dị khi anh còn nhỏ.
Bởi vì Ngô Tiệp ghét việc bị Châu Hoài An lừa dối, nên thậm chí bà còn ghét lây anh.
Ngô Tiệp không bao giờ cho Châu Dị gọi bà là “mẹ”, mà bảo anh gọi bà là “Sư cô Tĩnh Huệ”. Trẻ con không biết gì nên thỉnh thoảng anh gọi nhầm, những lúc như vậy, Ngô Tiệp sẽ trừng phạt anh.
Hình phạt của Ngô Tiệp vô cùng khắc nghiệt, một đứa trẻ nhưng bà lại dùng gậy mà đánh.
Có vài lần khá nặng, bà đánh đến mức Châu Dị bị thâm tím khắp người, anh đã không thể bước xuống đất mà đi lại bình thường trong khá nhiều ngày.
Ngô Tiệp không chỉ cực đoan mà còn rất hiếu thắng.
Bà luôn so sánh Châu Dị với Châu Diên. Bà không thể nào chấp nhận chuyện Châu Dị thua kém Châu Diên.
Châu Dị kể lại chuyện mình từng trải trong quá khứ với giọng điệu khá bình thản.
Khương Nghênh ngồi ở ghế phụ lắng nghe, anh càng nhẹ nhõm bao nhiêu thì cô càng cảm thấy ngột ngạt bấy nhiêu.
"Anh có buồn không?”
Khi Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh mấp máy đôi môi hỏi anh.
Châu Dị gõ đầu ngón tay vào lon bia, cười nửa miệng:
"Nếu như anh nói không buồn, có phải là em sẽ không được thỏa mãn không?”
Khương Nghênh giả vờ thờ ơ, trên môi nở nụ cười:
"Có lẽ là sẽ như vậy."
Châu Dị đưa lon bia lên ngụm uống cạn, thanh âm trầm thấp khàn khàn:
"Nói không là nói dối."
Lòng Khương Nghênh chợt thắt lại:
"Đều là chuyện quá khứ rồi.”
Châu Dị bóp nát lon bia trong tay, khui một lon mới:
"Ừ, qua cả rồi.”
Một lúc sau, Khương Nghênh uống hết hai lon bia, nhìn đôi mắt hơi tối lại của Châu Dị, cô mỉm cười:
"Châu Dị."
Châu Dị nhướng mắt: "Hả?"
Khương Nghênh: "Anh có muốn ôm không?"