Khương Nghênh cảm thấy mình thực sự đã say. Hơn nữa còn là khá say.
Dưới ánh mắt mơ màng vì say, cô nhìn thấy Châu Dị quỳ một gối tỏ tình với cô.
Khương Nghênh không dám chớp mắt, có lẽ là vì động cơ thầm kín nào đó, cô lo cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất trong chớp mắt.
Thấy Châu Dị vừa dứt lời, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, vươn tay kéo lấy cổ áo Châu Dị, kéo anh đến bên giường:
"Được thôi!"
Làm thế nào mà Châu Dị lên giường, chính anh cũng không nhận ra.
Trăng đến rằm trăng tròn, mọi thứ đến một cách tự nhiên như vốn dĩ, Khương Nghênh ngẩng đầu cắn lấy yết hầu anh.
“Dị à."
Yết hầu Châu Dị chuyển động lên xuống, cơ bắp cánh tay đang chống trên giường căng lên.
Đôi chân dài của Khương Nghênh quấn quanh eo Châu Dị.
Có lẽ là vì uống rượu, Khương Nghênh dường như bớt lạnh lùng, mà lại nhiệt tình hơn trước kia một chút.
Ngày hôm sau.
Khương Nghênh bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, do cơn say, cô nôn nao và đầu đau như búa bổ.
Khương Nghênh đưa một tay lên trước mắt để ngăn ánh sáng chói vào từ cửa sổ, tay còn lại chạm vào điện thoại trên đầu giường và nhấn nút trả lời:
"A lô, ai vậy?"
Khương Nghênh còn chưa mở miệng đã cảm thấy cổ họng mình có chút khô khốc.
Đến khi cô mở miệng, mới nhận ra rằng không chỉ là cổ họng khô khốc mà còn khàn đến không thể tin được.
Đầu dây bên kia là Kiều Nam, cô hỏi Khương Nghênh khi nào sẽ đến công ty.
Khương Nghênh trở người, với lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống vài hớp, làm ướt cổ họng rồi nói:
"Có chuyện gì sao?"
Kiều Nam:
"Công ty vẫn ổn, nhưng quản lý của Thiệu Hạ đã nhiều lần tìm chị, lúc nãy còn năn nỉ em, bảo em hỏi chị khi nào đến công ty.”
Khương Nghênh nghi hoặc:
"Quản lý của Thiệu Hạ?"
Kiều Nam đáp:
"Phải, là Thiệu Hạ, người đã tham gia show tình cảm lần trước với chị đó."
Đương nhiên Khương Nghênh có ấn tượng về Thiệu Hạ. Không nói đến chuyện ồn ào đã xảy ra trong lúc quay show, chỉ nói riêng về Thiệu Hạ, cá nhân Khương Nghênh có khá nhiều thiện cảm dành cho Thiệu Hạ.
Kiệm lời, cầu tiền. Đây là điều hiếm có trong làng giải trí.
Sau khi suy nghĩ vài giây, Khương Nghênh nói với đầu bên kia:
"Hôm nay khoảng 9 giờ 30 tôi sẽ đến công ty. Cô có thể nói với quản lý của Thiệu Hạ là có thể đến tìm thấy tôi vào giờ đó."
Kiều Nam trả lời:
"Dạ, chị Khương."
Sau khi cúp máy, Khương Nghênh tùy tiện ném điện thoại lên giường, thân thể ẩn dưới chăn khẽ nhúc nhích, cô cảm thấy vô cùng đau nhức.
Khương Nghênh bật rên theo bản năng, vô số hình ảnh thân mật chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Nào là Châu Dị hôn lên xương quai xanh đẫm mồ hôi của cô, dỗ cô đi ngủ sớm.
Cô vùi đầu vào vòng tay anh, không hề yên phận.
Hình ảnh chân thực đến mức Khương Nghênh không thể phủ nhận.
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, bình thản, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, cô và Châu Dị uống rượu trong xe, hai người dường như đã nói chuyện rất nhiều, Khương Nghênh không nhớ rõ thế nào nữa, điều duy nhất cô nhớ là Châu Dị kể về cuộc sống thời thơ ấu của mình.
Khương Nghênh đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài phòng ngủ, chị Trương hỏi cô muốn ăn gì vào bữa sáng.
Khương Nghênh:
"Dì Trương, tôi không muốn ăn lắm, dì giúp tôi hâm nóng cốc sữa."
Chị Trương trả lời qua cửa: "Tôi biết rồi mợ."
Chị Trương nói xong, quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Khương Nghênh ngồi dậy vò đầu bứt tóc, trong đầu hiện lên bốn chữ “say xỉn hỏng chuyện”, cô lấy lại tinh thần rồi đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Khương Nghênh tắm rửa xong rồi trang điểm nhẹ, cầm di động lúc nãy ném ở trên giường đi ra cửa.
Nào ngờ cô vừa cầm điện thoại lên thì điện thoại rung liên tục hai hồi.
Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn màn hình, là tin nhắn của Châu Dị: Em tỉnh chưa? Em có mệt không? Hay là em nghỉ phép một ngày đi?