Vưu Vật

Chương 150: Vui quên lối về



Nhìn thấy tin nhắn Châu Dị gửi đến, Khương Nghênh khựng lại, kết hợp với cảnh tượng theo hồi tưởng vào sáng sớm, sắc mặt đỏ bừng từ gò má lan xuống gáy.

Anh ấy có ý gì khi gửi những tin nhắn này?

Khương Nghênh đứng ở cửa phòng hơn một phút, cuối cùng gõ vài chữ trên màn hình: Không cần, tôi sẽ đến công ty sau nửa giờ nữa.

Sau khi gửi tin nhắn, Khương Nghênh nhìn hộp thoại giữa hai người, đợi một lúc, thấy Châu Dị khá lâu không trả lời, cô cất điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài cửa.

 

Khương Nghênh đi xuống nhà ăn, nơi Tô Dĩnh và chị Trương đang trò chuyện về công việc nội trợ.

Khi chị Trương nói về đứa con trai kém cỏi của mình, chị càng nói, chị càng tức giận.

Tô Dĩnh đứng bên cạnh an ủi:

"Chị Trương, chị cũng đừng quá nóng giận. Tục ngữ nói đúng lắm đó, con cháu có phúc của con cháu."

Chị Trương:

“Ôi, con cháu có phúc của con cháu sao? Cuối cùng thì đều là chúng ta tự bào chữa cho mình khi làm người lớn mà bất tài còn gì?”

Tô Dĩnh:

"Không thể nói như vậy được."

 

Chị Trương rên rỉ:

“Tôi đã sống đến tuổi này rồi, thực ra tôi có rất nhiều chuyện tôi đã nghĩ thoáng lắm rồi. Tôi cũng không mong thằng nhóc nhà tôi hóa rồng, tôi chỉ hy vọng nó có thể trở thành một con người tốt và có cuộc sống bình yên, ổn định. Đừng có khiến tôi lo lắng là được.”

Tô Dĩnh nghe vậy mở miệng, đang định trả lời, nhìn thấy Khương Nghênh bèn chuyển đề tài:

"Nghênh Nghênh."

 

Chị Trương thấy Tô Dĩnh đang nhìn về phía sau mình và nói chuyện, nên cũng vội vàng quay lại, có chút xấu hổ chào Khương Nghênh, rồi đi vào bếp với khuôn mặt đỏ bừng.

Không lâu sau, chị Trương lại xuất hiện trong nhà ăn với một cốc sữa trên tay.

Khương Nghênh nhận cốc sữa từ tay chị Trương rồi cảm ơn, liếc nhìn chị Trương, cười nhẹ:

“Dì Trương, dì đi trước, uống sữa xong tôi sẽ đi, không cần lo cho tôi đâu.”

 

Trước đây chị Trương cũng từng phục vụ cho một số ông chủ quyền lực, nhưng chị chưa bao giờ nói về cuộc sống riêng tư của mình trước mặt những người chủ của mình.

Thứ nhất là vì địa vị của đối phương rõ ràng như vậy khiến chị cảm thấy bị đàn áp.

Thứ hai là vì người ta quá bận rộn, không có thời gian nghe chị nói huyên thuyên.

 

Nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, chị Trương nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại.

Khương Nghênh trước giờ luôn biết quan sát vẻ mặt mọi người, vì vậy cô tự nhiên nhận ra sự lo lắng trên nét mặt của chị Trương.

Cô e mình càng giải thích, chị Trương sẽ càng xấu hổ, vì vậy Khương Nghênh chỉ đơn giản là không nói gì.

 

Uống xong ly sữa, Khương Nghênh lấy khăn giấy lau khóe miệng, đứng dậy chào tạm biệt Tô Dĩnh.

Khi Khương Nghênh rời khỏi phòng ăn, chị Trương nhỏ giọng nói với Tô Dĩnh:

“Tôi cảm thấy mợ rất dễ gần, tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất tốt bụng, không kênh kiệu."

 

Tô Dĩnh khẽ thở dài:

"Chỉ là nó không biết biểu đạt thôi."

 

Ra khỏi Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh lái xe đến công ty.

 

Chỉ sau vài ngày không đi làm, Khương Nghênh đột nhiên có ảo giác rằng như mình đã bị cách ly khỏi cuộc sống.

Xe đến công ty, Khương Nghênh lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó cô đi thang máy đến Phòng Quan hệ Công chúng.

Như Kiều Nam đã mô tả qua điện thoại, bộ phận PR gần đây rất im ắng.

Khương Nghênh vừa bước vào đã có người nói đùa:

"Trưởng phòng Khương, cuối cùng chị cũng tới rồi, chúng tôi còn tưởng là chị đang đi hưởng tuần trăng mật!"

 

Cho đến nay Khương Nghênh vẫn không quen với nhiệt tình của đồng nghiệp, vì vậy cô cười trả lời:

"Với ai?"

Đối phương nháy mắt:

"Sếp Châu và anh chàng đẹp trai họ Thường đều  được mà!”

Khương Nghênh cười:

"Cô đã hỏi sếp Châu hay anh chàng đẹp trai họ Thường xem họ có đồng ý hay chưa?"

 

Bên kia nói:

"Tại sao không đồng ý? Chuyện khác thì không nói, chứ còn chỉ riêng chuyện Trưởng phòng Khương chân dài thế này cũng đủ để khiến họ vui đến quên lối về rồi.”

Khương Nghênh mỉm cười bất lực khi nghe điều này, bước vào văn phòng trên đôi giày cao gót.

Sau khi vào cửa, đặt túi xách trong tay xuống, Khương Nghênh nhớ lại câu nói của cấp dưới “vui đến quên lối về”, khóe môi hơi nhếch lên, một số hình ảnh khó tả của đêm qua hiện lên trong đầu cô.

 

Khi  Khương Nghênh đang suy nghĩ xuất thần thì cửa văn phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Khương Nghênh hít thật sâu, kéo chiếc ghế ngồi xuống:

“Mời vào."

Khương Nghênh dứt lời, cửa văn phòng được đẩy vào từ bên ngoài, trợ lý Trần bước vào, mỉm cười nói với giọng nịnh nọt:

"Mợ, sếp Châu có chút vấn đề, mợ có thể sang giúp đỡ được không?"