Vưu Vật

Chương 246: Dò xét



Khương Nghênh nói xong, sắc mặt Phó Thanh lập tức trở nên tái nhợt.

Không đợi Phó Thanh kịp phản bác, Khương Nghênh lại lên tiếng:

"Tiểu Kiều, liên hệ trợ lý của Trưởng phòng Phó giúp cô ấy mua vé máy bay."

Kiều Nam đứng ngoài cửa vội vàng đáp:

“Vâng ạ.”

Kiều Nam nói xong liền lấy điện thoại di động ra liên lạc với trợ lý đã trả tiền.

Sau khi gọi điện, Kiều Nam trả lời Khương Nghênh:

"Chị Khương, đặt vé máy bay xong rồi."

Khương Nghênh thờ ơ “ừm” và nhìn Phó Thanh:

"Tôi đã muốn làm gì thì hoàn toàn chẳng cần phải nhỏ to bên tai Sếp Châu đâu.”

Phó Thanh im lặng.

Khương Nghênh:

"Trưởng phòng Phó, cô còn muốn nói gì với tôi không?"

Phó Thanh hoảng sợ trước cái uy của Khương Nghênh, một lúc lâu sau mới cất giọng sợ hãi:

"Khương Nghênh, tôi với cô cùng cấp, lý do gì mà cô sắp xếp công việc của tôi chứ?”

Khương Nghênh nhếch môi trả lời:

"Có lẽ cô vẫn chưa rõ. Ở Châu Thị Media, ngoại trừ việc nhìn cấp bậc thì còn xem mức độ thâm niên nữa.”

Phó Thanh: “…”

Cá lớn nuốt cá bé, dù là cấp quản lý hay nhân viên bình thường, việc người có thâm niên bắt nạt người mới đến không phải là hiếm.

Phó Thanh vào làm được nửa năm, ỷ mình có chỗ dựa tại tổng tập đoàn Châu Thị, nên trong mắt không có ai.

Giờ chợt bị Khương Nghênh mài dũa nhuệ khí nên nhất thời  sửng sốt chẳng nói nên lời.

Phó Thanh nhìn phong thái bình thản của Khương Nghênh, kìm nén cơn tức giận, cuối cùng ném cho Khương Nghênh ánh mắt hung dữ rồi quay người rời đi.

Khi thấy Phó Thanh sắp bước đến cửa văn phòng, Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:

"Cô Phó, giờ chắc cô đã biết cảm giác bị những người có thân có thế áp bức khó chịu đến thế nào rồi nhỉ, hy vọng cô có thể đối nhân xử thế tử tế một chút."

Phó Thanh khựng lại một lúc trước khi bước đi.

Khi Phó Thanh rời đi, văn phòng rơi vào im lặng.

Lúc nãy Phó Thanh gây náo loạn trong văn phòng Khương Nghênh, có rất nhiều người âm thầm theo dõi.

Sau khi văn phòng yên tĩnh trở lại, có người bắt đầu thì thầm.

“Cách xử lý công việc của chị Khương chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”

"Trưởng phòng Phó đó thực sự quá kiêu ngạo."

"Mọi người vẫn chưa biết đúng không? Tôi nghe nói cô trợ lý của cô ta không chỉ phải phối hợp xử lý công việc ở công ty cho cô ta mà còn phải lo liệu cuộc sống hàng ngày của cô ta sau giờ làm việc. Hôm kia còn bảo người ta nửa đêm nửa hôm mà mua sữa đậu cho cô ta, không biết cô ta có bị điên không nữa.”

"Không phải lúc nãy chị Khương đã nói sao? Đối xử với người ta tử tế chút, mình không muốn thì đừng làm cho người khác.”

“Khỏi nói đi, chưa bao giời tôi thấy chị Khương cậy thế ép người.”

Ngoài cửa mọi người đang nói chuyện rôm rả, Kiều Nam đứng trước bàn làm việc của Khương Nghênh, xấu hổ gãi đầu:

"Chị Khương, em thực sự xin lỗi, em không ngăn được Trưởng phòng Phó."

Khương Nghênh cười nhẹ nói:

"Không sao đâu, sau này nếu gặp phải tình huống như thế này thì cứ để người ta vào là được."

Khương Nghênh nói xong, đưa thông tin thực tập sinh mà cô vừa xem cho Kiều Nam:

“Tôi đã xem mấy bức ảnh trong đó, cô đi hỏi trung tâm huấn luyện xem còn tấm ảnh nào khác không, nhân tiện hỏi họ về tạo hình khi họp báo.”

Kiều Nam:

“Em biết rồi chị Khương.”

 

Khương Nghênh cúi đầu xem tin tức, suy nghĩ một lúc rồi nói:

Truyện được đăng duy nhất tại TruyenMoi.org

"Tốt nhất nên điều tra xem trước đó bảy người này có bê bối bẩn gì không."

Chứ đừng để vừa họp báo xong thì bao nhiêu tin xấu xuất  hiện.

Kiều Nam gật đầu:

“Em biết rồi.”

Khương Nghênh:

"Cũng có tính cách. Nếu anh nói mình là một chàng trai thuần khiết, thì không có N bạn gái cũ. Nếu có thì hãy nhanh chóng thay đổi tính cách của mình trước khi cuộc họp báo bắt đầu."

Kiều Nam đồng ý:

"Vâng ạ."

Sau khi nói chuyện với Kiều Nam, Khương Nghênh bả cô đến trung tâm huấn luyện chuyển lời, rồi tiếp tục công việc đang làm dở.

Gần trưa, Khương Nghênh đến bãi đậu xe dưới tầng hầm vào giờ ăn trưa, lái xe đến phòng khám tâm lý Vu Chính.

Khi đó, trong phòng giám đốc, Châu Dị đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn theo Khương Nghênh lái xe rời khỏi công ty, sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Bùi Văn Hiên.

Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Dị trầm giọng nói:

"Chú ba, cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ."

Bùi Văn Hiên trả lời một cách tự nhiên:

"Chuyện của dì Nghênh Nghênh à?"

Châu Dị:

"Dạ không, cháu muốn hỏi chú về một bác sĩ tâm lý. Chú có biết Vu Chính không?"

Khi nhắc đến “Vu Chính”, Bùi Văn Hiên sửng sốt một chút, do dự vài giây rồi hỏi:

"Cậu ấy đã làm gì cháu à?”

Châu Dị nhạy bén bắt được ẩn ý trong lời nói của Bùi Văn Hiên:

"Chú có biết anh ta không?"

Bùi Văn Hiên nói:

"Chú biết, cậu ấy là con trai của thầy hướng dẫn của chú.”

Châu Dị im lặng một lát, thành thật nói:

"Không biết là  Bùi Nghiêu có nói với chú không, Nghênh Nghênh thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý trong những năm qua, bác sĩ tâm lý của cô ấy là Vu Chính.”

Bùi Văn Hiên:

"Chú thực ra thì cũng không biết nhiều về Vu Chính, nhưng chú có nghe đồng nghiệp nhận xét cậu ấy là một thiên tài y học, nhưng cậu ấy cũng là một kẻ điên trong y học."

Châu Dị nghe vậy sắc mặt tối sầm:

"Nghĩa là sao ạ?”

Nhận ra giọng điệu của Châu Dị có chút lo lắng, Bùi Văn Hiên mỉm cười nói:

"Dị à, cháu đừng lo lắng, Vu Chính không có vấn đề gì với y đức và y học, nhưng phương pháp điều trị của cậu ấy luôn khác biệt, hơn nữa, cậu ấy đặc biệt hứng thú với những ca tâm lý đặc biệt, hoặc là lâu mà không chữ khỏi.”

Châu Dị: "..."

Bùi Văn Hiên lo lắng Châu Dị sẽ hiểu lầm nên nói thêm:

"Đừng lo, cậu ấy không quan tâm đến bệnh nhân mà chỉ quan tâm đến bệnh tình của bệnh nhân thôi."

Bùi Văn Hiên nói xong và dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Cháu có biết Nghênh Nghênh điều trị bằng phương pháp gì không? Nếu là vật lý trị liệu thì có lẽ con bé sẽ được điều trị tại bệnh viện của bọn chú."