Vu Chính quả thực xứng đáng với danh hiệu bác sĩ điên cuồng.
Thông thường, các phòng khám tâm lý sẽ mua một số thiết bị đặt tại phòng khám của mình để hỗ trợ bệnh nhân điều trị.
Nhưng để cung cấp cho bệnh nhân môi trường và trang thiết bị điều trị tốt nhất, anh đã thuê nguyên một tầng làm phòng điều trị trong bệnh viện của Bùi Văn Hiên.
Bùi Văn Hiên nói xong, Châu Dị im lặng một lát rồi nói:
"Chú ba, nếu Nghênh Nghênh đang điều trị tại bệnh viện của chú, chú có thể tìm hiểu được không?"
Bùi Văn Hiên: "Được."
Châu Dị:
"Vậy chú giúp cháu kiểm tra với."
Bùi Văn Hiên nói "Được", sau đó hỏi:
"Nếu Nghênh Nghênh thực sự điều trị ở đây, cháu sẽ đến chứ?"
Châu Dị thấp giọng đáp: "Dạ."
Sau khi cúp điện thoại với Bùi Văn Hiên, Châu Dị đứng trước cửa sổ kiểu Pháp với vẻ mặt nghiêm túc.
Mười phút sau Bùi Văn Hiên gọi lại.
Khi Châu Dị trả lời điện thoại, Bùi Văn Hiên đã nói ngay:
"Dị à, chú kiểm tra rồi, đúng là Nghênh Nghênh đang điều trị tại chỗ của chú."
Châu Dị trầm giọng nói:
“Nửa tiếng nữa cháu sẽ đến.”
Khi Châu Dị lái xe đếnn bệnh viện, đã nhìn thấy Khương Nghênh và Khúc Tích đứng cạnh nhau từ xa.
Không biết Khương Nghênh đang nói gì, còn Khúc Tích thì chau mày.
Châu Dị không dám xuống xe, hai tay nắm chặt vô lăng, lòng chua xót.
Người phụ nữ mà anh luôn nâng niu giờ đây lại vì anh mà phải đối mặt với căn bệnh khó trị.
"Nghênh Nghênh, bà có chắc là đã nghĩ kỹ?”
Khúc Tích đứng bên cạnh Khương Nghênh, vẫn lo lắng.
Khương Nghênh mỉm cười nói:
"Ừ, bà đừng lo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
Ánh mắt Khúc Tích tràn đầy lo lắng:
"Tôi không muốn tạt gáo nước lạnh vào bà. Nhưng nếu bà cảm thấy khó chịu thì cứ nói với tôi."
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Khúc Tích cau mày nói:
"Thật ra mấy hôm nay tôi đã nghĩ mãi về một việc, thực tế là bà và Châu Dị đã kết hôn, cũng lên giường rồi, ai còn có thiện cảm với nhau, cứ như vậy thôi không được sao? Tại sao cứ phải điều trị? "
Lúc này đã là giữa trưa, trời đứng bóng, Khương Nghênh cụp mắt nhìn xuống, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Bệnh tâm thần giống như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, bà không chắc chắn khi nào nó sẽ phun trào, và bà cũng không chắc nó sẽ thế nào khi nó phun trào.”
Khúc Tích: "..."
Khương Nghênh hơi siết chặt đôi bàn tay đang buông thõng bên thân người, một chút chua xót hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày:
“Tôi không thể chỉ cậy thế người ta yêu thương mình mà trì hoãn cả đời người ta.”
Khúc Tích:
“Nếu như Châu Dị đồng ý thì sao?”
Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Khúc Tích:
“Tôi không muốn.”
Một người xuất sắc và ấm áp như Châu Dị có đủ tư cách và vốn liếng để có được tình yêu đẹp nhất.
Khương Nghênh nói xong mỉm cười với Khúc Tích:
"Đi thôi, đừng lãng phí thời gian, buổi chiều tôi phải quay lại công ty."
Khúc Tích trầm giọng đáp: "Ừ."
Nói xong, hai người bước lên bậc thang và bước vào bệnh viện.
Mãi cho đến khi nhìn thấy hai người biến mất, Châu Dị mới mở cửa xuống xe, vừa đi vừa bấm số điện thoại của Bùi Văn Hiên.
Cuộc gọi đã được kết nối, Bùi Văn Hiên ở đầu bên kia hỏi:
"Dị à, cháu đến rồi à?”
Châu Dị trả lời:
"Cháu đến rồi."
Bùi Văn Hiên:
"Cháu đi thẳng lên tầng 17 của khoa nội trú.”
Châu Dị đi thang máy lên tầng 17 khoa nội trú, vừa xuống thang máy đã nhìn thấy Bùi Văn Hiên đang đứng bên ngoài thang máy.
Bùi Văn Hiên nhìn thấy anh, vòng tay qua vai anh, vỗ nhẹ:
"Yên tâm đi, chú đã tìm hiểu rồi, cách điều trị vật lý trị liệu, kích thích từ trường xuyên sọ, kiểu điều trị này thường thì không gây khó chịu gì."
Cả người Châu Dị căng thẳng, ngay cả sau khi nghe Bùi Văn Hiên nói thì anh cũng không hề thấy thoải mái, nhưng cũng cố nở nụ cười.
"Cảm ơn chú ba.”
Bùi Văn Hiên mỉm cười và nói:
"Cháu đó, cháu căng thẳng quá rồi.”
Bùi Văn Hiên nói xong thì đưa Châu Dị vào phòng điều trị.
Đi tới cửa phòng, Bùi Văn Hiên quay đầu lại hỏi Châu Dị:
"Cháu có muốn vào không?"
Châu Dị:
"Có được không ạ?"
Bùi Văn Hiên:
"Được, chú đã nói trước rồi. Chúng ta đi vào bằng cánh cửa này. Đây là phòng dụng cụ. Cháu có thể nhìn thấy Nghênh Nghênh, nhưng Nghênh Nghênh sẽ không thấy cháu."
Bùi Văn Hiên nói, xoay tay nắm cửa và dẫn Châu Dị vào.
Đẩy cửa đi vào, Bùi Văn Hiên chào người đàn ông ngồi bên trong:
"Tiểu Vu."
Tiểu Vu?
Vu Chính?
Châu Dị nghe Bùi Văn Hiên gọi người đàn ông này, không khỏi nhìn anh ta một lúc.
Người đàn ông trông có vẻ hiền lành, đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo blu trắng, dịu dàng đến khó tả.
Đối phương nhìn thấy Châu Dị, cũng nhìn lại anh với cùng ánh mắt, rồi đứng dậy đi tới trước mặt Châu Dị, chủ động đưa tay ra chào hỏi, mỉm cười ôn hòa nói:
"Sếp Châu, nghe danh đã lâu.”
Châu Dị cao hơn Vu Chính Nghĩa nửa cái đầu, đưa mắt nhìn xuống, nhìn thấy tia đùa bỡn trong ánh mắt bác sĩ Vu thông qua cặp kính của anh ta, rồi bắt tay lại:
"Bác sĩ Vu, rất vui được gặp anh."
Hai người chào nhau, vừa buông tay, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Vu Chính bước trở lại ghế và ngồi xuống, xoa xoa bàn tay, rõ ràng anh ta là một người có bệnh sạch sẽ.
Châu Dị cười khẩy, rút một chiếc khăn tay từ trong túi trước mặt Vu Chính, thản nhiên lau bàn tay vừa bắt rồi ném vào thùng rác gần đó, xoay người nhìn về phòng trị liệu.