Hôm nay Cát Châu ăn mặc khá mô đen.
Nguyên cây trắng, bộ đồ thể thao màu trắng và giày thể thao màu trắng.
Khương Nghênh nói xong, Cát Châu cúi đầu trêu chọc cô:
"Không phải tôi đã bảo chị không được xuống xe sao? Tại sao chị xuống một mình?"
Khương Nghênh đứng dậy, đi về phía xe, lấy một gói khăn ướt bình tĩnh lau tay cho cô:
“Cậu ta khiêu khích tôi.”
Cát Châu nghe vậy cười lớn:
“Chị không nhịn được sao?”
Khương Nghênh đứng quay lưng về phía Cát Châu:
“Tôi lười nhẫn nhịn.”
Cát Châu:
"Gọi cảnh sát?"
Khương Nghênh hất cằm chỉ về phía bên kia đường:
"Có giám sát."
Hàm ý là rất khó để không gọi cảnh sát.
Cát Châu hiểu ý và lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Một lúc sau, cảnh sát đến và đưa Chúc Kha lên xe cảnh sát.
Khương Nghênh quay lại đồn cảnh sát để hợp tác ghi lại lời khai, sau khi kể lại sự việc, hai cảnh sát vô cùng vui vẻ.
"Thằng nhóc này đúng là chẳng chiếm được chút lợi lộc nào!"
"Có lẽ cậu ta nghĩ chỉ cần đủ bạo lực là được, khong ngờ lại bị phản kích.”
Sau khi lấy lời khai, Khương Nghênh bày tỏ không đồng ý hòa giải, rồi lên xe Cát Châu rời khỏi đồn cảnh sát.
Chiếc xe hỏng của Khương Nghênh vẫn đang đậu trên con đường đó nên cô đã gọi đến cửa hàng 4S để giúp kéo và sửa chữa.
Trên đường trở về, Cát Châu vừa lái xe vừa cười thản nhiên:
“Chị không làm bảo hiểm?”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay:
“Tôi không có đủ thời gian.”
Hai người đã hơn nửa năm không gặp, hai ngày trước mới gặp nhau nhưng chỉ vội vàng vài câu rồi chia tay, lúc này Cát Châu nói rất nhiều.
"Chị với Châu Dị có chuyện gì vậy? Trước kia, tôi chẳng phát hiện ra là hai người sẽ như vậy, làm tôi cứ ngỡ hai người đang đóng kịch.”
"Chị rung động thật rồi à?”
"Nhưng cũng bình thường thôi, gương mặt của Châu Dị thực sự đủ khiến người ta bối rối."
Cát Châu nói huyên thuyên, Khương Nghênh lại không nói gì.
Cát Châu nói đến mệt, liếc nhìn Khương Nghênh, móc ra một miếng kẹo cao su từ trong túi rồi cho vào miệng:
"Được rồi, lại lãng phí nửa ngày nước miếng."
Cát Châu dừng lại, Khương Nghênh nhìn anh:
“Khi nào thì cậu mới hết tật nói nhiều?”
Bạn đang đọc truyện tại T R U Y E N M O I . O R G
Khóe môi Cát Châu nhếch lên, anh cười nói:
“Bản tính vậy rồi, không thể thay đổi được.”
Khương Nghênh:
"Châu Diên bị cấm túc không ảnh hưởng đến cậu à?"
Cát Châu cười nói:
“Tôi là tên chạy vặt, liên quan gì đến tôi?”
Khương Nghênh nói:
"Đừng khinh suất, Lục Mạn không phải kẻ ngốc. Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà ấy nhất định sẽ nghi ngờ những người xung quanh."
Cát Châu tự tin nói:
“Dù vậy bà ta cũng sẽ không hoài nghi tôi, tháng trước công ty bà ta đứng tên gặp chuyện, tôi đã giúp giải quyết. Giờ mà bà ấy thấy tôi thì hai mắt sáng bừng.”
Cát Châu một nhân viên kế toán, sở dĩ những năm gần đây có thể có được chỗ đứng trong gia tộc họ Châu là nhờ kỹ năng kế toán đã giúp ích khá nhiều.
Cát Châu không phải là người không biết chừng mực, thấy anh kiên quyết như vậy, Khương Nghênh mới yên tâm, cười nói:
"Cậu chừng mực là được."
Cát Châu mỉm cười, sau đó chuyển chủ đề nhắc đến cô nhi viện:
“Lần trước gọi điện cho chị, tôi đã nói giữa chừng rồi, Châu Chuẩn An muốn tháo dỡ cô nhi viện, chị biết không?”
Khương Nghênh nghe vậy cau mày nói:
"Tôi không biết."
Cát Châu:
“Tôi cũng vừa mới nhận được tin, tôi sẽ dành chút thời gian hỏi thăm tình hình rồi sẽ thông báo với chị.”
Khương Nghênh: "Ừ."
Cát Châu cười lạnh nói:
“Chỉ số IQ của Châu Hoài An thật sự không bằng một góc của ông cụ Châu.”
Khi họ đang nói chuyện thì xe đã đến phố Thành Hoa.
Nhân viên cửa hàng 4S đã đến và đang gọi xe kéo để kéo xe của Khương Nghênh đi, xung quanh có rất nhiều người đang đứng.
Khương Nghênh và Cát Châu liếc mắt ra ngoài cửa sổ xe mà không suy nghĩ nhiều, cho rằng những người xung quanh chỉ đang tò mò mà thôi.
Hai người đẩy cửa bước xuống xe, Cát Châu đang thổi bong bóng trên miếng kẹo cao su thì chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông.
Bóng dáng đó nổi bật giữa đám đông, trông khá lạc lõng.
Cát Châu nhìn bóng dáng đó, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, bong bóng vừa thổi vỡ ra, dính vào miệng.
Giống như gặp kẻ thù trên một cây cầu độc mộc, oan gia ngõ hẹp.