Vưu Vật

Chương 286: Mỗi người đều dựa vào năng lực của mình



Tiểu Cửu dường như khá lạc lõng giữa một nhóm người ăn dưa, hóng chuyện.

Không chỉ quần áo không phù hợp mà ngay cả vẻ mặt của anh cũng chẳng hòa hợp chút nào với đám đông.

Mặc vest và đi giày da, vẻ mặt vô cảm.

Khoảnh khắc Cát Châu nhìn thấy Tiểu Cửu, anh nhanh chóng giữ khoảng cách với Khương Nghênh.

Khương Nghênh cũng chú ý đến Tiểu Cửu và vô thức tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc khác.

Cát Châu:

“Nghênh Nghênh, chị Nghênh, tôi rút đây!”

Khương Nghênh: "Ừ."

Cát Châu nói xong, vừa đang nhấc chân định lên xe thì Tiểu Cửu trong đám đông chợt dán mắt vào anh.

Cát Châu giật bắn người.

Lủi hay là không lủi?

Lủi?

Với một người cứng nhắc như Tiểu Cửu, với suy nghĩ rất kỳ lạ thì có lẽ sẽ đuổi theo anh đến tận cùng ngõ ngách.

Còn không lủi?

Vậy thì tiếp theo là sống hay chết cũng khó nói lắm.

Cát Châu đang phân vân thì nghe thấy Khương Nghênh nói vào tai mình:

"Chắc cậu không thoát được rồi, có cần tôi bảo vệ cậu không?”

Cát Châu nghiến răng nghiến lợi:

"Bảo vệ con khỉ! Thân phận của tôi có thể bị lộ không?"

Khóe môi Khương Nghênh cong lên:

"Vậy cậu hãy tự bảo vệ mình đi.”

Cả chặng đường, Cát Châu chẳng mấy khi thấy Khương Nghênh cười, lúc này lại nhìn thấy cô cười như vậy, và còn nói với giọng chỉ có hai người mới nghe được:

“Một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của chị trước mặt Châu Dị.”

Khương Nghênh bình thản nói:

"Tôi không sợ."

Cát Châu:

"Chị tự tin như vậy saos? Châu..."

Cát Châu còn chưa nói xong, Tiểu Cửu đã sải bước bước đến.

Cát Châu chợt ngừng nói, anh nhìn về phía Tiểu Cửu, người đang đứng trước mặt mình, gật đầu khom lưng, cười lấy lòng:

"Anh Cửu, trùng hợp ghê!"

Tiểu Cửu:

"Cậu tông xe à?"

Nụ cười Cát Châu càng rõ hơn, anh móc một điếu thuốc từ trong túi đưa cho Tiểu Cửu:

"Làm gì có chứ! Con người tôi luôn tuân thủ luật pháp.”

Cát Châu vừa nói vừa đưa điếu thuốc trên tay cho Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu không cầm, Cát Châu cất lại điếu thuốc rồi móc ra một miếng kẹo cao su đưa cho Tiểu Cửu:

"Anh Cửu, nhai kẹo?”

Tiểu Cửu cúi mắt nhìn Cát Châu, như đang nhìn kẻ ngốc.

Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay ra, cau mày, rồi xoa xoa khóe môi Cát Châu thật mạnh. Cuối cùng, anh bóp mạnh miếng kẹo cao su rồi bôi lên người Cát Châu với vẻ mặt chê bai.

Hôm nay Cát Châu tươm tất là để đi xem mắt.

Khi Tiểu Cửu chạm vào anh như vậy đã khiến anh tức giận.

“Ơ này, anh bị điên à?”

"Anh bôi vào đâu vậy?"

Tiểu Cửu vẻ mặt bình tĩnh:

"Đồ của cậu mà.”

Cát Châu:

"Ơ này! Đồ của ai là vấn đề à?"

Tiểu Cửu vẫn im lặng trước sự bất mãn của Cát Châu, chỉ cúi đầu nhìn Cát Châu chằm chằm.

Cát Châu chợt nhớ tới lần trước ở trong nhà kho, mình cũng bị nhìn chằm chằm như thế này, anh thôi tỏ ra bất mãn, lùi lại nửa bước, cười giải thích:

“Anh Cửu, anh thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ đi ngang qua thôi. Thật đấy, dù tôi có gan to bằng trời cũng không dám tông vào xe của mợ hai.”

Cát Châu nói, rồi quay đầu lại nháy mắt với Khương Nghênh.

Khương Nghênh tựa như không nhìn thấy anh, hạ giọng hỏi nhỏ Tiểu Cửu:

"Châu Dị đâu?"

Tiểu Cửu:

“Sếp Châu đi lấy video giám sát, bảo tôi canh ở đây.”

Khương Nghênh mím môi, thò tay vào túi lấy điện thoại gọi cho Châu Dị, lúc này cô mới nhận ra mình đã để quên điện thoại trên xe.

Khương Nghênh đi về phía đám đông, khi những người trong cửa hàng 4S nhìn thấy cô, họ vội vàng tiến tới chào hỏi.

"Cô Khương."

Khương Nghênh:

"Chào anh."

Người ở cửa hàng 4S mỉm cười đưa biên lai chi phí cho Khương Nghênh:

"Cô xem đi ạ, đây là chi phí kéo xe và chi phí sửa chữa."

Khương Nghênh khẽ mỉm cười:

"Được rồi, tôi vừa để quên điện thoại trên xe, anh đợi một lát tôi sẽ chuyển tiền."

 

Khương Nghênh nói và đi về phía xe kéo.

Những người trong cửa hàng 4S theo sát phía sau.

 

Khương Nghênh lấy điện thoại từ trong xe rồi mở ra xem, trong đó có 17 cuộc gọi nhỡ của Châu Dị.

Khương Nghênh nhướng mi, đầu tiên chuyển phí kéo xe cho nhân viên cửa hàng 4S, sau đó bấm số của Châu Dị.

Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Dị ở đầu bên kia hít sâu hai hơi, hiển nhiên đang kiềm chế cơn tức giận:

“Vợ à.”

Khương Nghênh nghe thấy giọng điệu của Châu Dị thì cô hơi sửng sốt, rồi bình thản nói:

"Anh giận à?"

Châu Dị thấp giọng đáp:

"Không có, em đang ở đâu?"

Khương Nghênh:

“Em đang ở chỗ vừa xảy ra tai nạn.”

Châu Dị nói ngắn gọn:

"Chờ anh."

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh ôm chặt điện thoại, trầm ngâm.

Bên kia, Châu Dị vẻ mặt hung dữ đứng lên, đạp lên mảnh kính vỡ dưới chân, đi ra ngoài cửa.

Một đội trưởng đội cảnh sát giao thông cười hòa đi bên cạnh, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng:

“Sếp Châu, tôi thực sự xin lỗi, hệ thống giám sát đoạn đường đó đang được sửa chữa. Anh đừng tức giận, tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”

Bước chân Châu Dị khựng lại, vẻ mặt không rõ biểu cảm:

"Đội trưởng Vương, tôi quá nóng nảy chuyện hôm nay, xin lỗi anh."

Đội trưởng không ngờ Châu Dị lại chủ động xin lỗi, đầu tiên là trong mắt anh hiện lên vẻ không thể tin nổi, sau đó đứng thẳng người, vội vàng đáp:

“Không, không, anh Châu, anh nói vậy thì xa cách quá.”

Châu Dị nhìn trợ lý Trần đang đi theo mình:

"Trần Triết, mua một bộ ấm trà thật tốt cho đội trưởng Vương, lát nữa gửi sang."

Trợ lý Trần:

“Dạ, tôi sẽ đi mua ngay.”

Đội trưởng:

"Đừng... đừng, anh Châu, anh  làm vậy...”

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Châu Dị đã bước đi.

Lên xe, Châu Dị dựa sát vào ghế, đưa tay kéo cà vạt trên cổ:

“Trần Triết, lái đi.”

Trợ lý Trần nhìn Châu Dị qua kính chiếu hậu:

“Sếp Châu, sao anh khách sáo với và đội trưởng Vương Thuận như vậy?"

Châu Dị:

“Để không bị nắm thóp.”

Châu Dị vừa nói xong, điện thoại di động trong túi vang lên.

Châu Dị lấy điện thoại ra nghe, giọng nói của Bùi Nghiêu như đang cố nhịn cười truyền đến từ đầu bên kia:

“Châu Nhỏ, cậu nghĩ lúc tôi đến đồn cảnh sát thì chuyện gì đã xảy ra?”

Châu Dị trầm giọng nói:

"Nói thẳng đi, đừng linh tinh."

Bùi Nghiêu:

"Người tông vào xe của Nghênh Nghênh là nghệ sĩ dính vào vụ bê bối ở công ty ông hôm qua."

Châu Dị rất ít để ý tới chuyện nghệ sĩ của mình, khi Bùi Nghiêu nói vậy, anh thấy hơi khó hiểu:

"Ai?"

Bùi Nghiêu giọng bỡn cợt:

"Chúc Kha, cách đây một thời gian cậu ta thậm chí còn xuất hiện trong show tình cảm với ông đó.”

Châu Dị nghĩ thầm, hình như có người như vậy.

Nhưng thực sự anh không có ấn tượng gì cả.

Anh đã quên từ lâu chuyện mình từng cho Chúc Kha và Thiệu Hạ tài nguyên là một bộ phim truyền hình.

Bùi Nghiêu nói xong, thấy Châu Dị không trả lời, đoán chắc anh không nhớ ra người này, liền nói tiếp:

"Thiệu Hạ, ông còn nhớ cô ấy không? Cô ấy là sao nữ tuyến 18 mà Nghênh Nghênh muốn nâng đỡ, còn Chúc Kha là người đang có tin đồn với cô ấy.”

Châu Dị đưa tay ấn huyệt thái dương rồi nhớ ra đó là ai:

"Nói vào trọng tâm đi."

Bùi Nghiêu:

"Ồ, vấn đề là Nghênh Nghênh không sao, nhưng thằng nhãi đó bị đánh rất nặng. Tôi nghe người dân ở đồn cảnh sát nói là Nghênh Nghênh đã vật cậu ta, khiến cậu ta bị não chấn động, hiện giờ đang xin tại ngoại nằm viện.”

Châu Dị nghe vậy, khuôn mặt hung dữ nở nụ cười:

"Thật sao?"

Bùi Nghiêu:

"Ông có còn nhân tính không vậy? Nghe vợ mình đánh người ta đến chấn động não mà vui vậy à?”

Châu Dị nhoẻn môi cười:

"Đánh lộn thì ai cũng phải dựa vào năng lực bản thân, cậu ta thua thì đó là do cậu ta kém cỏi.”