Vưu Vật

Chương 305: Xem trọng con người



Giọng nói Châu Dị khàn khàn, dứt lời thì cả khuôn ngực phập phồng run rẩy.

Khương Nghênh quay đầu nhìn anh, tim đập thình thịch không thể khống chế, khóe môi giật giật:

"Được rồi, vậy thì anh đừng buông tay."

Khương Nghênh đã từng nghe hai câu trong bài dân ca của người Khách Gia.

Lời bài hát: Vào núi sẽ thấy dây leo quấn vào vào cây. Khi ra khỏi núi sẽ thấy cây bám dây leo. Cây sống, dây leo chết thì cũng bám đến cùng.

Khương Nghênh nhớ sâu sắc những câu cuối trong bài hát.

Lúc đó, cô đã nghĩ tình yêu như thế nào mới  làm cho một bên đã qua đời nhưng vẫn còn đeo bám không thôi.

Lúc này, cô dường như đã hiểu.

Dù không hiểu tường tận nhưng cũng có thể hiểu được cảm giác đó một cách đại khái.

Có lẽ họ đã yêu nhau sâu đậm.

Tháng 12 âm lịch của mùa đông là thời điểm lạnh nhất trong năm.

Hai người ôm nhau ở bãi đậu xe một lúc, Châu Dị cúi đầu hôn lên tai cô:

“Em có lạnh không?”

Khương Nghênh nói:

"Không sao đâu."

Châu Dị:

“Tai em rất lạnh.”

Khương Nghênh nói:

“Không sao, tai em có khả năng chống đông.”

Châu Dị cười nhẹ, hôn lên má cô lần nữa, buông ra, mở cửa xe để cô lên xe.

Sau khi Khương Nghênh lên xe, Châu Dị nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn.

Khương Nghênh nhếch môi nói:

“Dì vẫn còn ở trong phòng.”

Châu Dị trầm giọng đáp:

“Anh đã nhờ Tiểu Cửu đưa dì về rồi.”

Khương Nghênh: "Hả?"

Châu Dị nói:

"Vừa rồi anh vào phòng 309, không thấy em nên gọi điện thoại cho Tiểu Cửu, bảo Tiểu Cửu đưa dì về trước."

Khương Nghênh lập tức hiểu ra:

"Tiểu Cửu luôn ngầm theo chúng ta?"

Châu Dị không phản bác: "Ừ."

Châu Dị nói xong, mỉm cười đứng thẳng người, đóng cửa chỗ ghế phụ, đi vòng qua đầu xe, đến bên ghế lái rồi lên xe.

Lúc này, trong phòng riêng, vẻ mặt Ngô Tiệp nhăn nhó, bà đập vỡ cốc cà phê trong tay.

Người phục vụ trong quán cà phê nghe thấy tiếng động bèn chạy đến, Ngô Tiệp lấy lại bình tĩnh rồi đưa cho đối phương một tấm thẻ ngân hàng:

"Xin lỗi, vừa rồi tôi trượt tay, vô tình làm rơi cốc cà phê xuống đất."

Người phục vụ mỉm cười và nói:

"Không sao đâu."

Ngô Tiệp:

“Quét thẻ đi, tôi sẽ bồi thường theo nguyên giá.”

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Ngô Tiệp bấm số gọi cho Châu Hoài An.

Khi cuộc gọi được kết nối, Ngô Tiệp kể lại đại khái cho Châu Hoài An về tình hình ở đây.

Châu Hoài An nghe xong câu chuyện của Ngô Tiệp, tức giận:

“Tôi đã nói với em từ sớm rồi, bảo em ra tay với Tô Dĩnh, sao em không nghe lời?”

Ngô Tiệp:

"Anh nổi nóng với tôi cái gì chứ? Làm sao tôi biết được là nói chẳng để vào tai?”

Châu Hoài An gần như đặt cược toàn bộ vào Châu Dị, lúc này ông ta cũng không dám nghiêm khắc quá mức với Ngô Tiệp, nên cố gắng hết sức đè nén cơn tức giận, cố lấy giọng bình thản:

“Kế hoạch A không thành công, vậy chúng ta chuyển sang phương án B.”

Ngô Tiệp giễu cợt nói:

"Châu Hoài An, anh có biết bây giờ bộ dạng của mình như thế nào không?"

Châu Hoài An vẫn im lặng.

Ngô Tiệp tiếp tục:

“Một con chó của tang quyến bị thân thích phản bội.”

Châu Hoài An: "..."

Một giờ sau, Châu Dị cùng Khương Nghênh trở về Thủy Thiên Hoa Phủ.

Hai người vừa vào cửa, Tô Dĩnh liền vội vàng chào hỏi:

"Có chuyện gì thế? Các cháu có gặp người đó không? Người đó có làm khó các cháu không?"

Hàng loạt câu hỏi của Tô Dĩnh khiến Khương Nghênh khựng lại.

Ý thức được mình hỏi quá nhiều vấn đề, Tô Dĩnh mất tự nhiên nói:

"Dì… dì… chỉ là lo lắng cháu tủi thân."

Khương Nghênh cười nói:

"Dì, cháu không sao."

Tô Dĩnh thở phào nhẹ nhõm:

"Tốt lắm, tốt lắm."

Tô Dĩnh lần này trở lại, đã thay đổi rất nhiều.

Sự thay đổi này không phải là giả vờ mà là sự thay đổi chân thành.

Sau khi Tô Dĩnh xác nhận Khương Nghênh không có việc gì, bà rụt rè liếc nhìn Châu Dị, ngượng ngùng cười, chào hỏi rồi xoay người rời đi.

Tô Dĩnh vừa rời đi, Châu Dị lập tức trêu chọc:

"Trông anh có đáng sợ không?"

Khóe môi Khương Nghênh cong lên:

"Trong mắt người khác, anh đúng là khó gần."

Truyện được đăng tại T R U Y E N M O I

Châu Dị:

"Nhưng em thấy sao?”

Khương Nghênh:

"Tốt bụng và dễ gần."

Châu Dị nhẹ nhàng nhướng mày, không ừ hử gì.

Khi nhận được cuộc gọi từ Khúc Tích, Khương Nghênh đang lười biếng dựa vào vòng tay của Châu Dị và trò chuyện với anh.

Khương Nghênh hỏi Châu Dị:

"Anh không sao chứ?"

Châu Dị ôm chặt eo Khương Nghênh:

"Không sao, chưa bao giờ thấy vui như vậy."

Cuộc gọi của Khúc Tích cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, Khương Nghênh gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, ấn trả lời.

Khi cuộc gọi được kết nối, Khương Nghênh còn chưa kịp nói chuyện thì Khúc Tích đã lên tiếng trước với giọng hưng phấn:

"Tiểu Nghênh Tử, tôi đi công tác về rồi, bà vui không?"

Giọng nói của Khúc Tích vui vẻ đến mức Khương Nghênh không khỏi bật cười:

"Vui."

Khúc Tích nói:

"Trưa nay, chị đây sẽ mời ăn trưa.”

Khương Nghênh trêu chọc:

"Lại moi được kha khá chỗ Bùi Nghiêu à?”

Khúc Tích nói:

"Thôi đi, cái gã đó EQ quá kém, nhưng mà lại cực giỏi kiếm tiền.”

Kể từ khi Khúc Tích và Bùi Nghiêu hợp tác trong dự án nghỉ dưỡng thì cô đi công tác một thời gian dài.

Khi Tết đến gần, lượng khách du lịch tăng lên, chỉ trong vài ngày, đã thu hồi lại được 1/3 số tiền đầu tư.

Khúc Tích nói chuyện điện thoại với Khương Nghênh và quyết định sẽ ăn trưa tại Vạn Hào.

Sau khi cúp máy, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị:

"Anh đi không?"

Châu Dị giọng bỡn cợt:

"Có thích hợp không?"

Khương Nghênh cười nói:

"Anh muốn đi thì hợp thôi.”

Châu Dị lòng cảm thấy ấm áp, hạ giọng nói:

"Anh không đi đâu, em và Khúc Tích đã lâu không gặp, nên cho em và cô ấy chút không gian riêng tư.”

Sự thực là miệng lưỡi đàn ông chỉ để nói dối.

Khi Khương Nghênh lái xe đến Vạn Hào, cô tình cờ gặp Châu Dị và Bùi Nghiêu ở sảnh.

Khương Nghênh nheo mắt nhìn hai người, Châu Dị tựa hồ cười mà không cười:

“Ông Bùi vừa gọi anh đi ăn.”

Bùi Nghiêu nghe vậy có chút lo lắng:

"Không phải ông mời tôi à?"

Châu Dị “ừ:

“Tôi mời ông, ông trả tiền.”

Bùi Nghiêu:

"Đừng ép tôi chửi thề.”

Bùi Nghiêu đang tranh cãi với Châu Dị thì Khúc Tích và Thường Bác từ cửa bước vào.

Khúc Tích hôm nay rất khác so với trước đây, cô luôn là một người phụ nữ thà chết cóng chứ vẫn luôn phải quyến rũ, hôm nay là lần đầu tiên cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ tươi, khá dày, dài đến mắt cá chân.

Thường Bác đi bên cạnh cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Khúc Tích:

"Ông thì biết cái gì? Bà nội tôi đã dốc sức tìm thầy xem tử vi cho tôi, kêu tôi mặc màu đỏ một tuần thì sẽ phát tài."

Thường Bác nói đùa:

"Tôi nhớ mùa hè năm ngoái, thầy còn nói là đặt vè sầu ở đầu giường bà, thì bà có thể kiếm bộn tiền. Nhưng sau đó thì bà lỗ ba triệu trong tháng đó."

Khúc Tích bị chọc vào chỗ đau, quay đầu trừng mắt nhìn anh:

“Mùa hè năm ngoái là gặp phải lừa đảo, nhưng người này lại là cao thủ chân chính, rất kỹ lưỡng.”

Thường Bác chưa bao giờ bói toán, cũng không hiểu chi tiết trong đó:

"Kỹ lưỡng thế nào?"

Khúc Tích:

"Sau khi thầy xem tử vi cho tôi, bà nội tôi đã hỏi giá bao nhiêu, ông đoán xem thầy nói thế nào đi?”

Thường Bác nhướng mày nói:

“Không nhận tiền?”

Khúc Tích khinh thường liếc nhìn Thường Bác, hắng giọng nói:

"Phật gia xem trong chữ duyên, không nhắc đến tiền.”

Thường Bác:

“Vậy là không nhận tiền rồi.”

Khúc Tích:

“Sư phụ nói giá 8.888 tệ.”

Thường Bác: "..."