Vưu Vật

Chương 306: Phải lưu lại sự trong sạch ở đời



Thái độ nghiêm túc của Khúc Tích khiến nhiều người có mặt nghi ngờ cô chính là người được thầy bói cử đến.

Khóe miệng Thường Bác giật giật, cười nửa miệng:

"Ồ, vị thầy mà bà tìm được này cũng kỹ lưỡng ghê."

Khúc Tích có chút đắc ý:

"Đúng vậy, lát nữa bảo bà nội tôi dẫn ông đi tìm thầy đó xem sao.”

Thường Bác nói:

“Thôi, khỏi, nhận tấm lòng thôi.”

Khúc Tích tặc lưỡi:

"Ông cũng hẹp hòi quá đó. Có phải là ông nghĩ tôi giới thiệu thì được hoa hồng không?”

Thường Bác:

“Bà là cao thủ vặt lông ngỗng, bà có phải là người sẽ làm chuyện không có lợi à?”

Thường Bác nói xong lại bổ sung thêm:

"Bà nói đi, có phải vị thầy đó là cậu hai bà con xa của bà không?”

Hai người đôi co qua lại, khi ngước mắt lên thì nhìn thấy ba người đang đứng ở đại sảnh.

Khúc Tích và Thường Bác đều sững sờ trong giây lát, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Khúc Tích: Mời nhiều người như vậy tốn bao nhiêu tiền?

Thường Bác: Liệu tôi có thừa thải không?

Bầu không khí ngượng ngùng trong chốc lát, Khúc Tích lên tiếng chào hỏi trước:

"Sếp Châu, sếp Bùi."

Châu Dị:

"Sếp Khúc, trùng hợp quá.”

Khúc Tích nghe xong lập tức hiểu ra ngay những lời Châu Dị nói, hóa ra là mọi người không đi cùng nhau.

Biết Châu Dị và Bùi Nghiêu không cần mình đãi, nụ cười của Khúc Tích càng chân thành hơn:

"Đúng là trùng hợp, hay là…”

Khúc Tích đang suy nghĩ có nên lịch sự bảo “ngồi cùng” thì Thường Bác từ phía sau cô đi tới, tiếp nối lời cô:

“Hay là chúng ta ngồi cùng đi?”

Khúc Tích quay đầu nhìn Thường Bác.

Vẻ mặt Thường Bác vẫn như thường lệ:

“Sếp Châu và Sếp Bùi còn bạn bè nào khác không?”

Châu Dị cười đáp lại:

"Không có."

Thường Bác hào phóng nói:

“Vậy ngồi chung đi.”

Ánh mắt Châu Dị dồn vào Khương Nghênh, môi mỏng nhếch lên:

"Được không?"

Khương Nghênh cảm thấy Châu Dị lúc này khá trẻ con, muốn cười, thế là cố gắng nhịn cười:

"Được."

Khương Nghênh dứt lời, nụ cười chân thành trên gương mặt Khúc Tích bỗng nhiên trở nên kém chân thành hơn.

Vài phút sau, có nhiều người bước vào phòng riêng.

Khúc Tích đưa Thường Bác ra ngoài với lý do xem đồ uống.

Hai người đối mặt nhau ở hành lang, Khúc Tích trừng mắt nhìn anh:

“Bữa ăn này chúng ta chia 50-50 nhé.”

Thường Bác ấn túi áo khoác:

“Bà nói mời tụi tôi mà?”

Khúc Tích:

“Tôi chỉ nói là mời ông với Nghênh Nghênh thôi.”

Thường Bác:

“Hay là tôi vào kêu hai người kia đi đi?”

Khúc Tích: "..."

Hai người nhìn nhau, ngay khi Khúc Tích dường như đang muốn nhào tới Thường Bác giật lấy ví tiền của anh, cửa phòng từ bên trong mở ra, Bùi Nghiêu ngậm điếu thuốc lá bước ra ngoài.

Nhìn thấy hai người, Bùi Nghiêu cắn điếu thuốc nơi khóe miệng chặt hơn một chút:

“Không phải hai người định đi xem đồ uống sao?”

Khúc Tích cười gượng nói:

"Đang chuẩn bị đi đây."

Nghe vậy, Bùi Nghiêu dò xét Thường Bác:

“Người anh em, có lửa không?”

Thường Bác là người hút thuốc, nhưng trong túi lại không bao giờ mang theo bật lửa, dù sao cũng có danh có phận dù chỉ là một nghệ sĩ hạng bét, anh lo lắng người hâm mộ sẽ thất vọng về mình.

Thường Bác cười đáp:

“Xin lỗi, tôi thường không hút thuốc.”

Bùi Nghiêu “ừ” rồi sải bước về phía quầy lễ tân.

Bùi Nghiêu vừa bước đi, Khúc Tích liền lao tới Thường Bác, rồi vội vàng chộp lấy chiếc ví.

Thường Bác giãy dụa dựa vào tường:

"Đừng, đừng sờ mó lung tung, kẻo không tôi la lên là dê bây giờ…”

Thường Bác nói kiểu vô thưởng vô phạt, nhưng đôi tay Khúc Tích lại rất chuẩn xác, nhắm thẳng vào chiếc ví trong túi anh, hoàn toàn chẳng chạm tới chỗ khác.

Hai người đã quen cãi vã, Khúc Tích chẳng hề coi trọng lời nói của Thường Bác, thậm chí còn hợp tác với anh bằng cách thể hiện vẻ mặt dâm đãng và thô tục, sau đó nói:

 

"Kêu tôi dê? Dù ông có hét khan cả cổ thì cũng vô ích…”

Khúc Tích dứt lời, tay cô chạm vào ví Thường Bác thì cô lập tức nở nụ cười, vừa định lấy ví ra, cô nhận thấy một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.

 

Khúc Tích không khỏi rùng mình, hơi nghiêng đầu, gặp phải ánh mắt dò xét của Bùi Nghiêu.

Khúc Tích nghi hoặc: "??"

Thường Bác lợi dụng lúc cô đang phân tâm, thoát khỏi vòng tay của cô, xoay người lẻn vào trong phòng.

Thường Bác rời đi, chỉ còn lại Bùi Nghiêu và Khúc Tích ở hành lang.

Hai người nhìn nhau một lúc, trong lòng Khúc Tích đột nhiên có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Bùi Nghiêu cau mày hỏi:

"Có phải cô cũng giống em họ mình không?”

Khúc Tích: "Hả?"

Bùi Nghiêu:

"Gặp ai cũng yêu.”

Khúc Tích: "..."

Trong chuyến công tác của hai người, ngoại trừ mấy ngày đầu Bùi Nghiêu dặn cô đừng mộng tưởng, thời gian còn lại hai người rất hợp nhau.

Bình thường đến mức Khúc Tích quên mất Bùi Nghiêu là một... thằng ngốc trong chuyện tình cảm.

Khúc Tích nhất thời không nói nên lời, lời giải thích đã ở ngay cửa miệng, nhưng lại không thể thốt nên.

Chuyện khác không nói, chỉ riêng gần đây cô đã kiếm được rất nhiều tiền từ anh, cô cảm thấy thật không hay khi nói anh chỉ đơn giản là tự luyến.

Vẻ mặt bối rối của Khúc Tích lọt vào tầm mắt Bùi Nghiêu, đó là sự mặc nhận.

Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích chăm chú rồi quay người rời đi.

Khúc Tích nhìn theo bóng lưng của Bùi Nghiêu, chớp mắt: Chắc tên này kiếp trước là tên vắt khăn nhỉ? Vắt thấy ghê.

Thôi vậy, vậy cũng tốt, dù sao hai người cũng sẽ phải hợp tác lâu dài.

Thà hiểu lầm rằng cô gặp ai cũng yêu vẫn tốt hơn là nghĩ cô yêu thầm anh ta.

Nghĩ đến đây, Khúc Tích không lo lắng nữa, đi đến quầy lễ tân chọn đồ uống.

Một lúc sau, Khúc Tích và Bùi Nghiêu đã ở phía trước.

Lại gặp nhau lần nữa

Khúc Tích giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười chào Bùi Nghiêu:

"Sếp Bùi, anh muốn uống rượu gì?"

Bùi Nghiêu lấy bật lửa từ quầy lễ tân, đốt điếu thuốc đang ngậm ở khóe môi, nhìn chằm chằm Khúc Tích, trầm tư nói:

“Gì cũng được.”

Khúc Tích nhướng mày: Này, anh đổi tính rồi à? Bắt đầu tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo?

Khúc Tích thì nghĩ một kiểu mà thể hiện một kiểu, gọi hai chai rượu cao cấp giá cao, rồi tiếp tục hàn huyên với Bùi Nghiêu:

“Sếp Bùi, tôi luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn anh về dự án khu nghỉ dưỡng, hôm nay tình cờ có cơ hội, chúng ta không say không về nhé.”

Bùi Nghiêu im lặng.

Khúc Tích: "..."

Bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng một lúc, thấy Bùi Nghiêu vẫn im lặng, Khúc Tích ho hai tiếng rồi quay đầu nhìn về phía quầy lễ tân:

“Lát nữa bảo phục vụ trực tiếp mang rượu lên phòng nhé.”

Tiếp tân:

"Dạ, sếp Khúc.”

Khúc Tích nói xong với lễ tân, cô mỉm cười với Bùi Nghiêu rồi bước đi.

Khúc Tích đi xuyên qua đại sảnh, đi thẳng về phía phòng riêng, tay cô đặt lên tay nắm cửa, vừa định vặn tay nắm cửa, cô nghe thấy giọng nói của Bùi Nghiêu vang lên sau lưng:

“Khúc Tích, tôi biết rồi.”

Khúc Tích nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại:

"Anh biết gì?"

Bùi Nghiêu trông như có thể nhìn thấy bản chất thông qua vẻ bề ngoài:

"Cô cố tình tỏ ra gần gũi với Thường Bá trước mặt tôi để khiến tôi ghen, phải không?"

Khúc Tích có nén hơi thở trong lồng ngực.

Bùi Nghiêu vẻ mặt phức tạp, bước lại gần, rút điếu thuốc trên khóe môi rồi dập tắt:

“Cô đừng nghĩ đến chuyện đó, chúng ta không có cơ hội đâu.”

Khúc Tích: "..."

Bùi Nghiêu:

"Nếu cô có thể kiềm chế những suy nghĩ không đúng đắn của mình đối với tôi, thì nể tình Nghênh Nghênh, tôi có thể giúp cô kiếm một số tiền, cứ coi như là tôi... đền bù cho cô.”

Khúc Tích thở dài: "..."

Bùi Nghiêu liếc nhìn phòng riêng, cau mày nói:

“Tối nay tôi không uống rượu, cô đừng cố chuốc say tôi…”

Bùi Nghiêu nói, tựa hồ như khó mở miệng. Rồi cố nói:

"Như vậy… tôi…”