Bùi Nghiêu hôm nay không uống gì cả.
Anh đẩy Khúc Tích vào ghế phụ, kéo dây an toàn buộc chặt vào người rồi bực bội kéo cổ áo len mình lên cao.
Khúc Tích nghiêng đầu nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu:
"Sếp Bùi."
Bùi Nghiêu:
"Câm miệng!"
Khúc Tích nói:
“Anh trừng mắt làm tôi nhớ tới một từ."
Bùi Nghiêu vẻ mặt lạnh lùng phớt lờ cô, đóng sầm cửa xe lại.
Nửa phút sau, Bùi Nghiêu nổ máy và lái xe chạy đi.
Xe chạy được một đoạn, Bùi Nghiêu mới kìm nén cơn tức giận mà hỏi:
“Vừa rồi cô nghĩ đến từ nào?”
Khúc Tích đã uống quá nhiều và não của cô không hoạt động bình thường.
Khi Bùi Nghiêu hỏi cô không đầu không đũa như vậy, cô chớp mắt và hỏi lại:
"Giờ cơ?"
Bùi Nghiêu:
“Lúc nãy cô nói tôi trừng mắt nhìn cô khiến cô nhớ ra một từ gì đó đấy.”
Khúc Tích nói:
"Ồ, ồ, vâng, vâng, vâng, mỗi lần anh trừng mắt nhìn tôi, trong đầu tôi lại hiện lên một từ."
Khúc Tích nói và nhìn Bùi Nghiêu chăm chú, nhếch môi nói từng chữ một:
"Người là người mà chó là chó."
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích nhìn sắc mặt tái nhợt của Bùi Nghiêu, che miệng cười.
Khúc Tích, người đã uống quá nhiều, tràn đầy sức mạnh chiến đấu khiến Bùi Nghiêu rất tức giận trên đường đi.
Khi xe sắp tới nơi Khúc Tích ở, điện thoại di động của Bùi Nghiêu đặt trên bảng điều khiển trung tâm chợt vang lên.
Bùi Nghiêu cau mày, liếc nhìn rồi nhấn nút trả lời:
“Mẹ.”
"Con đang ở đâu?"
Bùi Nghiêu:
"Có chuyện gì à?"
"Con về đi, Đình Đình nhà bác Lý đến chơi, mẹ nói cho con biết..."
Bà Bùi chưa kịp nói xong thì Khúc Tích, người đang ngồi ở ghế phụ, chợt buồn nôn.
Bùi Nghiêu nghe thấy, quay đầu nhìn Khúc Tích, hai mắt trợn to.
Khúc Tích nói:
“Tôi muốn nôn.”
Bùi Nghiêu:
"Tôi sẽ tấp xe vào lề. Cô đừng nôn, tuyệt đối là đừng. Nếu cô dám nôn trong xe của tôi, tôi nhất định sẽ giết cô..."
Khúc Tích nghiến răng chịu đựng, hai mắt đỏ bừng:
"Mau lên!"
Khi Bùi Nghiêu vội vàng dừng xe, Khúc Tích đẩy cửa bước xuống xe, ngồi xổm bên đường và nôn mửa trong bóng tối.
Nhìn Khúc Tích vừa nôn vừa khóc, Bùi Nghiêu cau mày nói:
"Mẹ, con không nói chuyện với mẹ nữa, chỗ con đang có chút việc."
Bà Bùi sửng sốt:
“Bên con có cô gái nào à?”
Bùi Nghiêu:
"Mẹ nghe nhầm rồi."
Bà Bùi mỉm cười hỏi:
"Bạn gái?"
Bùi Nghiêu không trả lời, cúp điện thoại, cầm chai nước khoáng xuống xe.
Khúc Tích nôn xong, trong mắt tràn đầy nước, muốn đứng lên, nhưng tay chân lại trở nên yếu ớt.
Bùi Nghiêu thấy thế, đưa chai nước khoáng trong tay cho cô:
“Uống chút nước súc miệng đi.”
Khúc Tích nhận lấy, súc miệng và cảm ơn anh.
Bùi Nghiêu vẻ mặt ủ rũ cúi đầu, đưa tay đỡ Khúc Tích đứng dậy.
Khúc Tích lảo đảo đứng lên, nửa dựa vào trong ngực Bùi Nghiêu, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói có chút mềm mại:
"Bùi Nghiêu."
Bùi Nghiêu: Thấy chưa, xung quanh không có ai thì đã bắt đầu gọi tôi là Bùi Nghiêu rồi! Đây mới là ban ngày ban mặt, nếu mà đêm hôm cô nam quả nữ thế này chắc là thể nào cũng bá vương giương cung thôi.
Khúc Tích:
"Sếp Bùi."
Bùi Nghiêu vẻ mặt tái xanh nhìn Khúc Tích và nói:
"Đừng tưởng là tôi không biết cô đang nghĩ gì. Tôi nói cho cô biết, không có cơ hội thì vẫn là không có cơ hội. Đừng nghĩ rằng nếu cô uống quá nhiều, cô có thể mượn rượu tấn công tôi, muốn làm gì thì làm đâu."
Khúc Tích nhìn Bùi Nghiêu rồi ợ hơi:
"Sếp Bùi, có phải là anh rất thích ăn óc lợn không?"
Bùi Nghiêu mím môi mỏng nói:
"Tôi không thích."
Khúc Tích vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Từ khi còn bé, mẹ tôi đã nói với tôi rằng, ăn gì thì bổ đó, tôi luôn nghĩ rằng với cái EQ của anh là do ăn óc lợn mà nên.”
Bùi Nghiêu: "..."
Hai người nhìn nhau, một người nhìn lên, một người nhìn xuống.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenMoi.org
Hai người nhìn nhau một lúc, Bùi Nghiêu vẻ mặt lạnh lùng nói:
“Khúc Tích, nếu cô thực sự thích kiểu như tôi, tôi sẽ giúp cô để mắt tìm. Nếu gặp người giống tôi, tôi sẽ giới thiệu với cô.”
Nói xong, Bùi Nghiêu vẻ mặt không tự nhiên bổ sung thêm:
"Nhưng cô cũng đừng hy vọng quá nhiều. Hiện tại, trong giới mà tôi biết, người giỏi như tôi không có nhiều."
Khúc Tích xua tay nói:
"Không cần."
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:
"Có nhất thiết phải là tôi không?"
Khúc Tích thở dài, lảo đảo đi về phía xe:
"Đưa tôi về nhà!"
Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích lảo đảo bước vào xe, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu: Cô ta thích mình đến vậysao? Nói có vài câu thôi mà buồn bực đến mức ấy rồi?
Cả hai đều không nói gì trong quãng đường còn lại.
Khi xe tới khu vực Khúc Tích ở, Bùi Nghiêu đưa tay vỗ nhẹ vai cô:
"Này, chúng ta đến rồi."
Khúc Tích ngủ rất yên bình.
Bùi Nghiêu:
“Khúc Tích?”
Khúc Tích không trả lời.
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Khúc Tích, ước chừng nửa phút sau, anh đột nhiên phát hiện Khúc Tích khi ngủ trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Khúc Tích có làn da và đôi lông mày đẹp, cô ấy có thể được xem là người đẹp.
Nếu bình thường cô ấy không ăn to nói lớn, có lẽ sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
Bùi Nghiêu đang lơ đãng nhìn Khúc Tích thì điện thoại di động trên bảng điều khiển trung tâm lại reo lên.
Bùi Nghiêu bừng tĩnh, vội vàng nhấc điện thoại lên nhấn nút trả lời, hạ giọng nói:
“Mẹ.”
Giọng bà Bùi mang ý cười:
"Sao con lại nói nhỏ như vậy? Con sợ cô bé nghe thấy sẽ không vui sao?"
Bùi Nghiêu:
“Mẹ, nếu mẹ còn có chuyện gì, khi về con sẽ nói với mẹ sau.”
Khi Bùi Nghiêu nói xong, bà Bùi vẫn chưa cúp điện thoại, có ý trêu chọc:
"Nói mẹ biết đi, cô ấy là người như thế nào? Tính tình ra sao?”
Bùi Nghiêu liếc mắt nhìn Khúc Tích, nói:
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu."
Bà Bùi:
“Vậy là như thế nào?”
Bùi Nghiêu khó chịu nói:
"Người ta thích con, nhưng con... con không có ý định đó với cô ấy."
Bùi Nghiêu nói xong, bà Bùi ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt:
“Có cô nào thích con thật sao?”
Nghe bà Bùi nói vậy, Bùi Nghiêu nghĩ thế nào cũng thấy không vui:
"Ơ mẹ, mẹ nói vậy là ý gì?”
Bà Bùi tằng hắn nhẹ trong điện thoại và cười khan:
"Mẹ… mẹ không có ý gì khác. Cô bé đó giờ đang ở bên con à?”
Bùi Nghiêu:
"Cô ấy uống quá nhiều và ngủ quên trong xe."
Bà Bùi hưng phấn nói:
"Uống nhiều thì đưa về nhà đi!”
Bùi Nghiêu: "..."
Bà Bùi nói xong mới nhận ra mình có chút kích động, bình tĩnh lại, nói với giọng bình tĩnh của một người lớn tuổi:
“Tuy con không thích cô ấy, nhưng cô ấy uống nhiều nên con không thể nào vứt người ta ngoài đường đúng không nào?”
Bùi Nghiêu:
"Con đã đưa cô ấy đến cửa khu nhà cô ấy rồi, con chỉ không biết cô ấy sống ở tòa nhà nào."
Bà Bùi nói với giọng nghiêm túc:
“Nếu con không biết cô ấy sống ở đâu thì con cứ việc đưa cô ấy về nhà mình. Người say rượu cần người chăm sóc. Mẹ nói cho con nghe, hai ngày trước mẹ nghe dì Vương nói là một quản lý cấp cao trong công ty uống nhiều nên tối nôn đến tắt thở chết đấy. Cực kỳ đáng sợ.”
Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Khúc Tích:
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Bà Bùi thản nhiên nói:
“Mẹ sao mà lừa con được?"
Bùi Nghiêu bực bội đưa tay gãi đầu:
“Con biết rồi.”
Giọng nói của bà Bùi không giấu được ý cười, rồi hỏi dò:
“Cô bé đó thích gì?”
Bùi Nghiêu: "Tiền."
Bà Bùi nghe vậy càng vui hơn:
"Thích tiền là tốt rồi. Nhà chúng ta không có gì ngoài tiền.”