Vưu Vật

Chương 309: Bùi Gia phóng khoáng, cởi mở



Bùi Nghiêu luôn cảm thấy bất an khi lái xe về nhà.

Khi xe đến biệt thự của gia đình nhà họ Bùi, nhìn thấy ông bà Bùi, cuối cùng Bùi Nghiêu đã tìm ra nguyên nhân.

Ông bà Bùi, những người vốn bình thường khiêm tốn kín đáo, lúc này cả thân người đều là ngọc ngà châu báu.

Nhìn từ xa, những người không biết đều sẽ nghĩ rằng két sắt của nhà ai đó đã biến thành tinh.

Khóe môi Bùi Nghiêu giật giật, anh hạ cửa sổ xuống:

"Mẹ… mẹ và bố con..."

Bùi Nghiêu chưa kịp nói xong thì ông bà Bùi đã đi vòng quanh xe, dựa vào cửa sổ ghế phụ quan sát Khúc Tích.

Bà Bùi:

“Cô bé này xinh thật.”

Ông Bùi:

“Bà có chắc cô gái này thích con trai bà không?”

Bà Bùi liếc nhìn ông Bùi:

"Con gái người ta xinh thế này thì làm gì mà thích con trai ông? Chắc chắn là mê tiền của con ông thôi.”

Ông Bùi gật gù:

"Có lý."

Bà Bùi nói tiếp:

“Ông đã chuẩn bị quà gặp mặt mà tôi nói chưa?”

Ông Bùi nói:

"Đừng lo, chuẩn bị từ lâu rồi."

Bà Bui:

“Nhà họ Bùi các người có đoạn tử tuyệt tôn hay không là phải xem hôm nay như thế nào đó.”

Ông Bùi:

“Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề.”

Sau khi ông nói xong, bà Bùi ngước mắt lên nháy mắt với Bùi Nghiêu:

"Bồng xuống xe đi chứ! Con đứng đó làm gì?"

Bùi Nghiêu cau mày: "Mẹ."

Bà Bùi giả vờ không vui:

“Con không thể nào để bố con bồng đúng không?”

Bùi Nghiêu: Đúng là vậy!

Bùi Nghiêu miễn cưỡng xuống xe, đi đến bên ghế phụ, mở cửa, cúi người bế Khúc Tích lên, theo lệnh của bà Bùi, anh bế cô một mạch về phòng ngủ.

Hơn mười phút sau, Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích đang ngủ ngon lành trên giường với vẻ mặt buồn bã.

Làm thế nào mà thứ này lại nằm trên giường của anh chứ?

Nếu cô ấy thức dậy và biết đây là phòng anh, liệu có nghĩ nhiều không? Liệu cô ấy có nghĩ là anh đang cho cô cơ hội không?

Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm vào Khúc Tích rồi đắn đo hồi lâu, cuối cùng nghiến răng rời khỏi phòng ngủ.

Khúc Tích ngủ thẳng giấc từ đêm đến sáng.

Trong khoảng thời gian này, Khương Nghênh gọi điện cho cô mấy lần đều không có người trả lời, cuối cùng cô đành phải bảo Châu Dị gọi điện cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu do dự trong điện thoại:

"Không sao đâu. Cô ấy thì có thể gặp chuyện gì chứ?"

Châu Dị cười nửa miệng:

"Ông đưa cô ấy về?"

Bùi Nghiêu nói với vẻ thiếu tự tin:

"Đương nhiên là tôi đưa về rồi."

Bùi Nghiêu từ bé đã có cái tật là cứ nói dối thì cà lăm.

Châu Dị nghe vậy, hiểu rõ nhưng không vạch trần:

"Đưa về thì được rồi. Nghênh Nghênh không yên tâm, bảo tôi gọi cho ông hỏi thử.”

Bùi Nghiêu:

"Có gì phải lo đâu?"

Châu Dị trêu chọc:

“Còn chẳng phải lo ông nổi cơn hiếu sắc sao?”

Giọng điệu của Bùi Nghiêu không được tự nhiên:

“Ai hiếu sắc thì còn chưa biết đâu.”

Châu Dị nghe Bùi Nghiêu nói, chợt liên tưởng đến chuyện này, bèn nói đùa:

"Có gì rồi à?"

Bùi Nghiêu nghĩ đến tình huống vừa rồi Khúc Tích gọi tên anh, hạ giọng nói:

"Có phải là Nghênh Nghênh cũng rất... chủ động với ông không?"

Châu Dị nói với giọng đầy thâm ý: "Hả?"

Bùi Nghiêu:

"Ông nghĩ xem, cô Khúc Tích này bình thường trông rất nghiêm túc, nhưng trong chuyện riêng tư... thôi bỏ đi, đừng nói chuyện đó nữa. Dù sao đây cũng là con gái, nếu đồn ra sẽ gây tai tiếng cho cô ấy.”

Châu Dị:

“Khúc Tích làm gì ông?”

Bùi Nghiêu có vẻ hơi bực bội:

"Đừng nói nữa, cúp máy đây."

Châu Dị: "..."

Bùi Nghiêu cúp điện thoại, Châu Dị nhìn màn hình điện thoại tối đen, nhướng mày.

Khương Nghênh nhìn thấy bèn hỏi anh:

"Bùi Nghiêu có đưa Khúc Tích về nhà không?"

Châu Dị lấy điện thoại chống cằm, thành thật nói:

“Có lẽ là không.”

Khương Nghênh cau mày nói:

“Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?”

 

Châu Dị ngước mắt nhìn Khương Nghênh trêu chọc:

"Không đâu, nhưng theo lời ông ấy nói, dường như là Khúc Tích muốn, nhưng ông ấy từ chối.”

 

Khương Nghênh: "..."

Phòng ngủ của Bùi Nghiêu.

Sau khi Khúc Tích tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Cô thực sự tò mò, một người phải tự luyến đến mức nào mới có thể phóng to bức ảnh của mình và treo trên trần nhà?

Bùi Nghiêu trong ảnh có nụ cười rạng rỡ, không mặc áo, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, với những đường cơ bắp vừa phải.

Khúc Tích đang tò mò suy nghĩ thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, bà Bùi mỉm cười bước vào.

"Tích Tích, con tỉnh rồi à?"

Tích Tích?

Khúc Tích chợt giật mình, đây là cái tên ngay cả mẹ đẻ cũng chưa từng gọi.

Nhìn thấy bà Bùi đi về phía mình, Khúc Tích vội vàng ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bù vì ngủ:

“A, chào dì.”

Bà Bùi bước lại gần, ngồi ngay bên cạnh Khúc Tích, mỉm cười nói:

"Con ngủ ngon không? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Bà Bùi vừa nói vừa nắm lấy tay Khúc Tích và đeo cho cô một chiếc vòng tay lớn bằng vàng.

Khúc Tích liếc nhìn chiếc vòng tay trên tay, sửng sốt:

"Dì?"

Bà Bùi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Khúc Tích nói:

“Đừng căng thẳng, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp con, dì không biết nên tặng gì cho con. Chiếc vòng vàng có chút thô tục, con cũng đừng ghét nó.”

Khúc Tích: Lần đầu gặp mặt mà rộng rãi như vậy sao?

Khúc Tích luôn biết rằng gia đình họ Bùi rất giàu có, nhưng cô không biết rằng gia đình họ giàu đến như vậy.

Lần đầu tiên gặp một người không liên quan như cô mà lại tặng chiếc vòng vàng to như vậy.

Khúc Tích nhìn chiếc vòng tay lớn bằng vàng trên cổ tay, không khống chế được nét mặt, nheo mắt nói:

“Dì, dì khách khí quá rồi ạ.”

Bà Bùi:

“Con có muốn ăn gì không?”

Khúc Tích ngoan ngoãn nói:

"Muộn rồi nên con phải về thôi ạ.”

Bà Bùi:

“Con yên tâm, ăn xong thì bảo Bùi Nghiêu đưa con về.”

Bà Bùi nói xong liền kéo Khúc Tích xuống lầu.

Khi ngồi ăn trong nhà ăn của Bùi Gia, cuối cùng Khúc Tích cũng hiểu tại sao Bùi Nghiêu lại tự tin như vậy.

Người ta có cái để tự tin thật.

Đừng nói về cách trang trí và bày biện trong nhà, chỉ nhắc đến bữa tối này, ít nhất cũng phải mấy chục nghìn.

Trong bữa ăn, có vài người ăn cơm với suy nghĩ của riêng mình.

Bà Bùi thi thoảng hỏi Khúc Tích về tình hình ở nhà, Bùi Nghiêu ngồi đối diện với Khúc Tích với vẻ mặt nhăn nhó và ánh mắt cảnh cáo.

Sau bữa tối, Khúc Tích đề nghị về nhà, bà Bùi không hề ngăn cản mà còn nháy mắt với ông Bùi và hỏi:

"Quà cho Tích Tích đâu?"

Ông Bùi nghiêm túc nói:

“Tôi đã nhờ người bỏ vào cốp xe rồi.”

Bà Bùi:

“Tích Tích, con đi xem thử xem có thích không đi?”

Khúc Tích sửng sốt một lúc, rồi mặc cho bà Bùi đưa cô đứng lên đi ra ngoài.

Sau cốp xe của Bùi Nghiêu chất đầy những món quà khác nhau.

Khúc Tích có ngu ngốc đến mức nào, lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng giải thích:

"Dì, dì hiểu lầm gì rồi sao? Con và sếp Bùi chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Bà Bùi nắm lấy tay Khúc Tích, siết chặt, dùng giọng nói chỉ có hai người họ nghe được:

“Bùi Nghiêu nói con thích nó, nhưng mẹ không tin, mẹ biết con không thích nó.”

Khúc Tích kinh ngạc:

"Vậy sao dì còn..."

Bà Bùi mỉm cười và nói:

"Mặc dù con không thích con người Bùi Nghiêu, nhưng con có thể thích tiền của nó mà!"

Khúc Tích: Phóng khoáng tới vậy sao?

Bà Bùi:

“Bùi Nghiêu rất giàu.”

Khúc Tích ngượng ngùng cười nói:

“Dì ơi, như người ta thường nói, quân tử thích tiền thì sẽ kiếm tiền đúng cách.”

Bà Bùi liếc nhìn phía sau, nhìn thấy Bùi Nghiêu đang đứng trên bậc thang hút thuốc, bà thì thầm:

"Tích Tích, qua khỏi cái làng này là hết quán rồi. Nên con phải nghĩ kỹ, có tiền có sắc như vậy, nhưng quan trọng là đầu óc kém thì trên đời này khó kiếm lắm.”

Khúc Tích: Dì chắc không phải nhặt Bùi Nghiêu từ thùng rác chứ?