Đôi mắt của Khương Nghênh có vẻ bối rối trong giây lát khi cô nhìn Châu Dị, như thể cô vẫn chưa bước ra khỏi thế giới của riêng mình.
Mãi cho đến khi Châu Dị đặt bàn tay to lớn sau gáy cô, áp trán anh vào trán cô, đôi mắt của Khương Nghênh mới dần dần tập trung.
"Châu Dị."
Khóe môi mỏng Châu Dị cong lên:
"Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Lòng bàn tay Khương Nghênh vô thức toát ra lớp mồ hôi mỏng:
"Không có việc gì."
Châu Dị hạ giọng hỏi:
"Không khí Châu Gia quá tệ nên khiến em khó chịu ?"
Khương Nghênh lắc đầu:
"Không phải."
Châu Dị cười nói:
"Nếu em thấy không thoải mái thì cứ nói với anh, anh đưa em về nhà."
Nói xong, Châu Dị dừng lại vài giây, sau đó lại có ý nói thêm:
"Về nhà mình."
Khương Nghênh thở dài:
"Ừ."
Trong giờ ăn trưa, ông cụ Châu được người giúp việc đẩy xe lăn xuống cầu thang.
Trên bàn ăn, Lục Mạn như thường lệ chăm sóc mọi người, Châu Hoài An vẫn nói vài lời may mắn như thường lệ.
Bậc hậu bối xem họ biểu diễn với những biểu cảm khác nhau.
Ăn xong, ông cụ Châu ngồi yên, những người khác chỉ có thể ở lại cùng ông.
Ông cụ đặt hai tay lên đầu gối, ánh mắt bắt đầu từ Châu Hoài An, quét qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Khương Nghênh.
Một lúc lâu sau, ông cất giọng yếu ớt:
“Hoài An, chờ Cục Dân chính mở cửa, anh và Tiểu Mạn có thể hoàn tất thủ tục ly hôn!”
Sau khi ông cụ Châu nói xong, người phản ứng đầu tiên không phải là hai bên liên quan mà là Châu Kỳ.
Cốc nước trái cây trong tay Châu Kỳ rơi xuống đất, phát ra tiếng răng rắc chói tai.
Ánh mắt của mọi người trong bàn ăn ngay lập tức bị cô thu hút.
Châu Kỳ mặt đỏ bừng, trong mắt đầy sương mù:
"Con… con bất cẩn."
Ông cụ Châu trầm giọng nói:
“Con không còn trẻ nữa, sang năm mới hãy để bố mẹ sắp xếp một cuộc hôn nhân thích hợp cho con. Hãy kết hôn đi.”
Châu Kỳ kích động nói:
"Ông nội!"
Ông cụ Châu nói với giọng điệu không thể phản bác:
“Cứ quyết định vậy đi.”
Châu Kỳ: "..."
Ông cụ:
“Sức khỏe của ta ngày càng tệ. Nếu ta chết, thì cháu cũng không thể kết hôn trong thời gian ngắn được.”
Châu Kỳ mím môi, nước mắt rơi lã chã xuống gò má.
Ông cụ nhìn Châu Kỳ, nhắm mắt lại và đưa tay vẫy Lý Thuận Đức.
"Thuận Đức, ta mệt rồi."
Nghe vậy, Lý Thuận Đức gọi hai người giúp việc khiêng xe lăn của ông cụ đi.
Sau khi ông rời đi, không khí trong nhà ăn đột ngột thay đổi.
Lục Mạn khinh thường nhìn Châu Hoài An, giễu cợt nói:
"Sếp Châu, cuối cùng ông cũng đạt được điều mình mong muốn."
Châu Hoài An sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Mạn:
"Bà cũng vậy."
Buổi trưa, ông cụ Châu xuống lầu bày tỏ lập trường, đến tối thì cả Châu Gia cũng chẳng ai buồn đóng kịch nữa.
Khi đến giờ ăn tối, nhà ăn vắng tanh.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối giao thừa, đến gặp Lý Thuận Đức.
"Lý quản gia, tôi nên làm gì đây? Có cần đi mời không ạ?”
Lý Thuận Đức:
“Nếu sau mười hai giờ không có người xuống lầu, cứ vứt đồ ăn đi.”
Người giúp việc lo lắng nói:
"Ông dám sao?"
Lý Thuận Đức:
“Nếu không dám thì cô cứ chờ đi.”
Trong phòng ngủ trên tầng hai.
Khương Nghênh buồn ngủ đến không mở mắt được:
"Chúng ta không xuống lầu ăn cơm được không?"
Châu Dị dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô, tay vuốt tóc cô xoa xoa:
"Yên tâm, tối nay sẽ không có ai xuống lầu ăn cơm đâu."
Khương Nghênh mấy ngày liền không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ cô thật sự không thể kiên trì được nữa, đầu óc phản ứng chậm chạp.
Châu Dị đáp:
"Ông cụ đã nói từ giữa trưa, gia đình sẽ tan vỡ, thì còn ai diễn đến tối nữa?"
Khương Nghênh:
“Không phải Châu Gia thích diễn kịch nhất sao?”
Châu Dị nói đùa:
"Bọn họ cũng mệt mỏi rồi."
Khương Nghênh ngủ từ bảy giờ tối đến tận sáng sớm hôm sau.
Nếu không phải bị Khúc Tích điện thoại đánh thức, có lẽ cô đã ngủ đến sáng.
Khương Nghênh cau mày nhận lấy điện thoại nhấn trả lời, cô còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Khúc Tích ở đầu bên kia tươi cười nói:
"Nghênh Nghênh, năm mới phát tài, lì xì đi nha."
Khương Nghênh: "..."
Khúc Tích nói xong, không đợi Khương Nghênh trả lời, cô nói tiếp:
"Mới sáng sớm như vậy, bà rất cảm động đúng không?"
Khương Nghênh hít sâu một hơi:
"Tôi đang ngủ."
Khúc Tích nghe vậy ho khan hai tiếng:
"Mọi người đang ăn mừng đêm giao thừa, sao lại ngủ? Tôi nói cho bà biết, tôi không gọi cho bà thì Thường Bác cũng sẽ gọi cho bà."
Khương Nghênh lười biếng trả lời:
“Ban ngày, Thường Bác đã gửi tin nhắn chúc tết cho tôi rồi.”
Khúc Tích:
“Dù vậy cũng đâu có chứng minh là tối ông ấy sẽ không gọi điện cho bà!”
Khương Nghênh:
"Ông ấy đã trở về quê rồi."
Khúc Tích xấu hổ nói:
"Vậy có lẽ là không thể gọi cho bà, dù sao chỗ quê ông ấy tín hiệu có hạn."
Khương Nghênh và Khúc Tích trò chuyện ngắn gọn qua điện thoại, Khúc Tích miễn cưỡng cúp điện thoại.
Điện thoại cắt, tin nhắn được gửi tới Khương Nghênh: Nghênh à, bà có thể gửi tin nhắn chúc tết cho tôi không?
Khương Nghênh: Tôi chúc bà năm mới công việc hưng long thông tứ hải, tài vô như nước sông Hồng.
Khúc Tích: Có bà là hiểu tôi.
Sau tin nhắn, Khúc Tích lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc chân thành.
Nhìn biểu tượng cảm xúc Khúc Tích gửi tới, Khương Nghênh không khỏi bật cười.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh vô thức quay đầu nhìn vị trí Châu Dị bên cạnh, phát hiện không có người, cô sửng sốt trong chốc lát.
Khương Nghênh còn chưa kịp phản ứng, pháo hoa đột nhiên sáng lên ngoài cửa sổ.
Cô quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh.
Trong đêm tối, pháo hoa rực rỡ vẽ nên một chuỗi chữ trên bầu trời: Khương Nghênh, thật may mắn khi được gặp em.