Nhìn dòng chữ được vẽ bằng pháo hoa trên bầu trời đêm, Khương Nghênh cảm thấy ngực mình như bị lấp đầy bởi thứ gì đó.
Ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại cô vừa tắt rung lên mấy lần.
Khương Nghênh nhấc điện thoại, màn hình hiện lên một tin nhắn của Khúc Tích: Tiểu Nghênh Tử, cảm động không? Đi ra ngoài đi!
Tim Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại, ánh mắt trở nên nóng bừng.
Khi Khương Nghênh mặc áo khoác bước ra khỏi ngôi nhà Châu Gia, Châu Dị đã đứng ở ngoài cửa.
Cách Châu Dị không xa, Bùi Nghiêu và Khúc Tích đứng cứng đờ như hai kẻ ngốc.
Xa hơn, bên cạnh pháo hoa đang bùng lên là Tần Trữ và một cô gái xa lạ.
Khương Nghênh nhìn những người này, mím môi và nhìn lại Châu Dị.
Châu Dị nở nụ cười trên đôi môi mỏng, hạ giọng nói:
"Vợ, chúc mừng năm mới."
Khương Nghênh cố gắng điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khóe môi cong lên:
"Năm mới vui vẻ."
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị tiến lên một bước, bao bọc lấy tay cô bằng bàn tay to lớn ấm áp của mình.
Khương Nghênh:
"Thế này có được gọi là niềm vui bất ngờ đầu năm không?”
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Nếu em cho là như vậy thì đúng là như vậy.”
Hơn nửa giờ sau, mọi người đến Vạn Hào.
Trong phòng riêng, Khúc Tích lấy thực đơn, chọn những món đắt tiền.
Gọi món xong, cô đưa thực đơn cho Khương Nghênh:
“Nghênh Nghênh, bà muốn ăn gì?”
Khương Nghênh nâng cằm ra hiệu cho cô đưa thực đơn cho cô gái Tần Trữ đưa đến.
Khúc Tích hiểu ý, quay người đưa thực đơn cho đối phương, cười vô tư nói:
"Xem thử cô có thích món gì không."
Đối phương nhẹ nhàng trả lời:
"Không cần đâu, cảm ơn ạ."
Nghe được giọng điệu của đối phương, Khúc Tích sửng sốt một chút, sau đó chân thành nói:
“Cô dịu dàng ghê!"
Bên kia mỉm cười.
Khúc Tích: Tục ngữ có câu, so sánh mình với người khác thì chỉ có chết, so sánh hàng này với hàng kia thì chỉ có vứt đi!
Cô gái này không chỉ có vẻ ngoài dịu dàng mà giọng nói cũng rất ôn hòa, khi cô ngồi đó, đừng nói chi đến đàn ông, ngay cả cô, một phụ nữ, cô cũng cảm thấy tê dại nửa người.
Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh bèn nói:
"Ông Tần, sao không giới thiệu?"
Tần Trữ sắc mặt vẫn bình thản, nói:
"Sầm Hảo."
Bùi Nghiêu:
"Chỉ vậy thôi?"
Tần Trữ nhìn Bùi Nghiêu:
"Còn cần giới thiệu gì nữa?"
Nói xong, Tần Trữ xoay xoay điếu thuốc Châu Dị đưa cho, thản nhiên nói:
"À, không phải sinh viên đại học."
Bùi Nghiêu: "..."
Tần Trữ nói xong, tất cả mọi người có mặt đều cố kìm nụ cười ngoại trừ Sầm Hảo.
Sau khi gọi món, đưa thực đơn cho người phục vụ.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, ba người rời khỏi phòng ra hành lang hút thuốc.
Khúc Tích là bậc thầy buôn chuyện, sau một thời gian, cô đã có được mọi thông tin cá nhân của Sầm Hảo.
Sầm Hảo là người miền Nam, là giáo viên dạy múa, hiện đang làm việc tại một cơ sở đào tạo múa.
Khúc Tích:
“Sầm Hạo, các cô gái miền Nam các cô cũng hiền lành dịu dàng như cô à?”
Sầm Hảo khẽ mỉm cười:
“Thật ra tôi không hề dịu dàng.”
Khúc Tích chớp chớp mắt:
"Cô như vậy mà còn không dịu dàng à? Tôi còn chẳng dám nói to với cô, tôi sợ cô bị giật mình.”
Sầm Hảo mỉm cười đáp lại:
"Cô cũng rất tốt mà.”
Khúc Tích kéo Sầm Hảo trò chuyện, Khương Nghênh ngồi một bên lắng nghe.
Sau khi quan sát vài phút, Khương Nghênh phát hiện ra rằng cô gái này, Sầm Hảo, thực ra bề ngoài mềm mại nhưng bên trong lại mạnh mẽ.
Tuy nhìn có vẻ hiền lành, mềm mại nhưng thực chất cô không phải là một quả hồng mềm yếu có thể bị người khác thao túng.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Khúc Tích và Sầm Hảo để lại thông tin liên lạc của nhau và thêm WeChat.
Sau khi Khúc Tích và Sầm Hảo kết bạn, tiện tay đưa tài khoản WeChat của Sầm Hảo cho Khương Nghênh:
"Nghênh Nghênh, tôi đã gửi tài khoản WeChat của Sầm Hảo cho bà rồi đó."
Khương Nghênh kín đáo nhíu mày.
Khúc Tích nói:
“Say này mình tìm Sầm Hảo học nhảy, cô ấy dạy lớp người lớn đó.”
Khương Nghênh: "..."
Trong hành lang.
Bùi Nghiêu nhìn Tần Trữ, trêu chọc:
“Được rồi, mấy hôm trước ông còn nói với bọn tôi là không có cảm giác gì, vậy mà tối nay đã đưa người ta đến rồi.”
Tần Trữ nghiêng đầu nhìn anh:
“Ông có thể đừng suy nghĩ bậy bạ như vậy được không?”
Bùi Nghiêu nghiêm túc hỏi:
“Có không?”
Châu Dị ở một bên nói đùa nói:
"Ừ."
Bùi Nghiêu quay đầu nhìn Châu Dị:
"Châu Nhỏ, ông không tò mò sao?"
Châu Dị cười nói:
"Tôi không tò mò."
Thấy Châu Dị không cho đỡ mình, Bùi Nghiêu lại gần Tần Trữ, tiếp tục hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Tần Trữ nhìn Bùi Nghiêu và nghiêm túc nói:
"Tôi không có hứng thú với kiểu này."
Bùi Nghiêu được nước hỏi tới:
"Vậy ông hứng thú với kiểu nào?”
Tần Trữ đưa điếu thuốc chưa châm lửa lên môi, châm lửa, hít một hơi thật sâu, hất tro tàn, trầm giọng nói:
“Hiện tại vẫn chưa chắc, dù sao cũng không thể là kiểu này, ẻo lả, giống như cứ động vào là vỡ ngay.”
Bùi Nghiêu nói đùa:
"Vậy có lẽ sau này, ông chắc chắn phải tìm một gã đàn ông cao to, mập mạp, không yếu đuối, có thể chịu đựng được va chạm."
Tần Trữ nhìn Bùi Nghiêu xuyên qua làn khói, không biết vì sao, anh chợt nhớ đến cảnh tối nay đón Sầm Hảo sau giờ làm việc.
Sầm Hảo khoác áo khoác đi về phía anh, đuôi mắt cong cong và nụ cười ngọt ngào.
Bùi Nghiêu còn đang nói những lời trêu chọc thì Tần Trữ đột nhiên bị sặc khói.
Tần Trữ ho khan hai tiếng, rút điếu thuốc từ khóe môi nhét vào miệng Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu: "..."
Tần Trữ:
“Bớt nói đi, chẳng có ai bảo ông câm đâu.”
Ba người ở hành lang hút thuốc xong, đi đến trước phòng riêng, Châu Dị hạ giọng nói vào tai Tần Trữ:
"Đừng có đào tường nhà người ta.”
Tần Trữ dừng một chút, quay đầu nhìn Châu Dị:
"Ông nghĩ tôi sẽ làm vậy?”
Châu Dị cười đểu nói:
"Khó nói lắm."
Tần Trữ:
"Yên tâm, tôi không có hứng thú."