Tần Trữ nói xong, Châu Dị đưa tay vỗ vỗ vai anh, ý cười đầy ẩn ý.
Ánh mắt Tần Trữ khán bình thản:
"Ông không tin?"
Châu Dị giọng trêu chọc:
"Tin."
Tần Trữ nhìn vẻ mặt tinh quái của Châu Dị, tức cười nói:
"Ông nghĩ ai cũng như ông à? Loại đa tình sao?”
Châu Dị tặc lưỡi, sải bước đến trước mặt Tần Trữ:
“Tôi mong như vậy.”
Sau khi ba người vào phòng riêng, món ăn đều được mang lên đủ.
Trong lúc ăn có vài người đang trò chuyện, giữa bữa ăn, Sầm Hảo nhận được điện thoại.
Sau khi cúp máy, Sầm Hảo lấy khăn giấy lau khóe miệng, hơi nghiêng người về phía Tần Trữ nói:
"Luật sư Tần, bạn trai tôi tới đón tôi."
Tần Trữ thản nhiên nói:
"Tôi đưa cô ra ngoài."
Sầm Hảo:
“Tôi có thể tự ra.”
Tần Trữ không để ý tới lời nói của Sầm Hảo, đứng dậy, buông ống tay áo đã xắn lên xuống:
"Đi thôi, tôi tiễn cô."
Tần Trữ nói xong, nhìn mọi người nói:
"Mọi người ăn trước đi, tôi tiễn cô ấy.”
Bùi Nghiêu trêu chọc:
"Cô Sầm, cô ăn no chưa?"
Sầm Hảo nhẹ nhàng đáp lại:
"Tôi no rồi. Cảm ơn sự hiếu khách của mọi người. Lần sau có thời gian tôi sẽ mời lại."
Nghe vậy, Bùi Nghiêu nhìn Tần Trữ, nói với giọng khiêu khích:
"Được rồi, vậy chúng tôi chờ cô Sầm mời.”
Sầm Hảo nói:
"Được, cứ vậy đi."
Nói xong, Sầm Hảo nhặt chiếc áo khoác ngoài lên, mặc vào rồi rời đi.
Tần Trữ và Sầm Hảo rời đi, Bùi Nghiêu đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Một lúc sau, Tần Trữ và Sầm Hảo xuất hiện ở bên đường.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, một người đàn ông bước xuống xe.
Người đàn ông đi tới trước mặt Sầm Hảo, cởi khăn choàng cổ buộc cho Sầm Hảo, sau khi quay người chào Tần Trữ xong, cả hai lên xe rời đi.
Xe taxi càng ngày càng đi xa, Tần Trữ đứng dưới đèn đường, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi châm lửa.
Bùi Nghiêu nhấc điện thoại di động chụp thẳng mặt Tần Trữ trong đêm, sau đó đăng bài lên weixin: Đây có phải là cảm giác cô đơn và lạnh lẽo trong đêm trong truyền thuyết không?
Sau khi đăng lên tường nhà, Bùi Nghiêu quay lại bàn ăn và ngồi xuống:
"Châu Nhỏ, ông đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?"
Châu Dị nhướng mày nhìn anh:
“Đầu năm mà ông gợi đòn rồi à?”
Bùi Nghiêu chợt mỉm cười, đang định nói tiếp thì cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, Tần Trữ bước vào.
Nhìn thấy Tần Trữ, Bùi Nghiêu trêu chọc:
"Ông Tần, bạn trai của cô Sầm khá đẹp trai."
Tần Trữ vẻ mặt không thay đổi ngồi xuống:
"Cái gì? Đầu năm mà gu của ông đã thay đổi rồi à?”
Bùi Nghiêu sửng sốt, không hiểu ý nghĩa trong lời Tần Trữ nói.
Một giây tiếp theo, Tần Trữ cầm đũa gắp rau:
"Để rồi tôi sẽ để ý giúp ông, khi nào Sầm Hảo chia tay với anh ta, tôi sẽ nhắc ông.”
Bùi Nghiêu:
"Ơ này, ý ông là sao?"
Tần Trữ giả vờ nghi ngờ:
“Không phải ông thích bạn trai của Sầm Hảo sao?”
Bùi Nghiêu: "..."
Tần Trữ bình thản nói:
"Không sao đâu, ông Dị và tôi sẽ không khinh thường ông đâu."
Bùi Nghiêu nhìn khuôn mặt thản nhiên của Tần Trữ, suýt chút nữa phát điên.
Truyện được đăng tại T R U Y E N M O I .ORG
Châu Dị ngồi ở một bên nhìn thấy thế, nói đùa:
"Ông Bùi, ông nói xem ông đang mong muốn điều gì? Biết rõ là không đấu võ mồm lại ông Tần, sao ông cứ chọc cho ăn mắng?”
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi:
“Ai làm cho tôi ngứa ngáy chứ?”
Có ba người đàn ông này ở đây, bữa ăn không hề buồn tẻ chút nào.
Thỉnh thoảng họ chọc nhau vài câu để tạo bầu không khí.
Sau bữa ăn, mọi người bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thang bàn bạc xem nên đi đâu tiếp theo.
Khúc Tích đứng ôm cánh tay Khương Nghênh, tựa đầu vào vai cô:
"Về nhà đi, tôi có chút nhớ giường của mình."
Tần Trữ:
“Mai tôi phải cùng ông cụ đi xa.”
Châu Dị nhìn Khương Nghênh:
"Vợ, em buồn ngủ không?"
Khương Nghênh đáp:
"Chưa đến nỗi."
Châu Dị cười mỉm:
"Vậy về nhà đi."
Châu Dị rất hiểu Khương Nghênh, cô ấy nói cô ấy không sao, nhưng thực ra cô ấy đã khá buồn ngủ rồi.
Nói “chưa đến nỗi” là để quan tâm đến cảm xúc của mọi người và ngăn cản mọi người lấy cô làm trung tâm.
Nhiều người lần lượt bày tỏ thái độ, ngoại trừ Bùi Nghiêu là người không bày tỏ quan điểm của mình.
Thấy không có người hỏi ý kiến, Bùi Nghiêu ho khan hai tiếng:
"Không có người hỏi ý kiến tôi sao à?”
Châu Dị khẽ nhướng mày:
“Ông muốn đi chơi?”
Bùi Nghiêu:
"Tôi không muốn."
Châu Dị nheo mắt lại:
"Ông Bùi."
Bùi Nghiêu kêu lên:
"Ai bảo tôi ngứa da làm chi.”
Châu Dị xắn tay áo nói:
“Nếu hôm nay không thỏa mãn mong muốn ăn đấm của ông, tôi với ông Tần không xứng làm anh em với ông.”
Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu chạy về phía bãi đậu xe.
Châu Dị cùng Tần Trữ nhìn nhau, vội vàng đi theo.
Nhìn ba người đánh nhau trong đêm, Khúc Tích dựa vào Khương Nghênh thở dài:
“Khó trách người ta thường nói đàn ông đến chết vẫn là một cậu bé.”
Khương Nghênh nhìn bóng dáng Châu Dị, khóe miệng cong lên:
"Cũng tốt mà."
Khúc Tích:
"Nghênh Nghênh."
Khương Nghênh: "Hả?"
Khúc Tích cười nói:
"Năm nay chị em không phát tài nữa, chị đây sẽ đổi tài vận của chị thành may mắn cho bà. Cho bà trị khỏi bệnh, sau đó sống cùng với Châu Dị thật tốt.”
Khương Nghênh không ngờ Khúc Tích lại nói ra những lời này, trong lòng đột nhiên thắt lại, cúi đầu nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích buông tay cô ra, giả vờ lạnh lùng:
“Đừng tưởng tôi không có điều kiện, tôi là dân kinh doanh, không buôn bán lỗ. Khi nào bà sinh con trai hay con gái, thì phải cho tôi làm mẹ đỡ đầu.”
Khương Nghênh mím môi nói:
"Khúc Tích."
Khúc Tích không có tâm lý mạnh mẽ như Khương Nghênh, khi Khương Nghênh gọi cô như vậy, cô chợt nhớ đến bộ dạng của Khương Nghênh trong khi điều trị, mắt cô đỏ hoe, xua tay ra hiệu cho cô đừng nói nữa, sau đó quay người bước về phía bãi đậu xe:
"Đừng nói những lời sến sựa đó! Điều kiện tôi đưa ra là không thể thương lượng!"