Vưu Vật

Chương 336: Muốn dắt mối



Khương Nghênh nói xong, Tô Dĩnh hoảng hốt đánh đổ bình rượu nấu ăn.

Bà với tay lấy chiếc khăn lau bên cạnh lau tủ, đỏ mặt nói:

"Không, không có."

Khương Nghênh biết Tô Dĩnh là người hay thẹn thùng, nên cũng  không mong bà thừa nhận, cô nói với giọng nhẹ nhàng:

“Chú Bùi thực sự là người đáng gửi gắm cuộc đời.”

Tô Dĩnh:

“Dì… dì không có suy nghĩ đó với bác sĩ Bùi.”

Khương Nghênh:

“Dì, cháu hy vọng dì có thể hạnh phúc trong phần đời còn lại.”

Đừng giống mẹ cô.

Tô Dĩnh: "..."

Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Khương Nghênh và Tô Dĩnh lần lượt ra khỏi bếp.

Chị Trương vẫn đang nằm trên ghế sofa, Tô Dĩnh đi vào phòng ngủ, lấy chăn đắp cho cô.

Khương Nghênh bước về phía Châu Dị.

Châu Dị nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, môi mỏng mỉm cười:

"Dọn dẹp xong rồi à?"

Khương Nghênh đáp: "Ừ."

Châu Dị nắm lấy tay Khương Nghênh, siết thật chặt, nhỏ giọng nói:

"Anh sợ dì ngại nên không vào giúp."

Khương Nghênh cười nói:

“Em cũng vốn không có ý để anh vào phụ.”

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị bóp đầu ngón tay cô, rồi đan vào đầu ngón tay cô.

Những hành động nhỏ của Châu Dị luôn khiến Khương Nghênh cảm thấy ấm áp.

Khương Nghênh mím môi, quay người nhìn về phía phòng khách, thấy Tô Dĩnh đã trở lại phòng ngủ, cô nói:

“Anh nghĩ xem liệu chú Bùi có thích dì em không?”

Châu Dị cụp mắt xuống:

"Em muốn dắt mối cho dì với chú Bùi?”

Khương Nghênh chân thành nói: "Ừ."

Châu Dị:

"Chắc chú Bùi sẽ vui đấy.”

Nếu một người thích một người khác thì dù có cố gắng che giấu đến mấy cũng không thể che giấu được.

Giống như lần trước Châu Dị và Khương Nghênh đến nhà Bùi Văn Hiên đón Tô Dĩnh.

Mặc dù Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh không để lộ điều gì, nhưng bầu không khí giữa họ rõ ràng là thích nhau.

Tuy nhiên do vấn đề tuổi tác, rồi tính tình như vậy nữa, đương nhiên không thể nào nồng nhiệt như người trẻ được.

Nghe Châu Dị trả lời như vậy, Khương Nghênh suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Liệu nhà họ Bùi có định kiến về địa vị gia tộc không?”

Châu Dị giọng đùa giỡn:

"Em thấy ông Bùi rồi đó, ông ấy có giống như đứa trẻ được giáo dục từ gia đình xem trọng địa vị gia tộc không?”

Nhắc đến Bùi Nghiêu, Khương Nghênh tự dưng muốn cười:

"Không giống.”

Truyện được đăng tại Truyenmoi.org

Nhìn thấy Khương Nghênh cười, Châu Dị trêu chọc:

"Vợ, em cười như vậy rõ ràng là không giữ thể diện cho ông Bùi.”

Nụ cười của Khương Nghênh càng sâu hơn, khi cô đang định nói tiếp thì điện thoại trong túi chợt reo lên.

Khương Nghênh lo lắng chuyện đang diễn ra ở huyện Dung Khê nên cô không cười nữa và lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem.

Khi nhìn thấy màn hình điện thoại nhắc nhở cuộc gọi của Lục Vũ, Khương Nghênh dừng lại, nhấn nút trả lời trước mặt Châu Dị:

“A lô, Lục Vũ.”

Có rất nhiều tiếng ồn ở đầu bên kia của điện thoại và âm thanh nền giống như phát ra từ KTV hoặc thứ gì đó tương tự.

Lục Vũ gần như hét lên:

"Chị Khương Nghênh, nếu giờ có thời gian, chị có thể đến Ao Phái chút không?"

Khương Nghênh:

"Sao vậy?"

Lục Vũ:

"Châu Kỳ… Châu Kỳ đang ở chỗ em.”

Khương Nghênh cau mày nói:

“Nó đến chỗ cậu làm gì?”

Lục Vũ cao giọng nói:

"Không biết quý tiểu thư này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ấy say  khướt tìm tới chỗ em, cô ấy nhét thẻ ngân hàng cho em rồi cứ nhất mực đòi nuôi em.”

Khương Nghênh: "..."

Lục Vũ nói xong, Khương Nghênh không trả lời, anh tiếp tục nói:

"Chị Khương Nghênh, chị có thời gian không? Nếu không có thời gian, em sẽ  gọi điện thoại cho anh, chị không biết là..."

Lục Vũ còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã ngắt lời anh:

"Đợi tôi nửa tiếng, tôi chạy xe đến."

Khương Nghênh nói xong, cúp điện thoại, nhìn Châu Dị:

"Em cần phải đi đến Ao Phái. Châu Kỳ uống nhiều rồi, tìm Lục Vũ đòi bao nuôi cậu ta.”

Lúc này, tại phòng riêng ở Ao Phái.

Châu Kỳ say đến mức kéo cổ áo Lục Vũ giở trò say xỉn.

“Loại thư sinh trắng trẻo như cậu thì chỉ cần cho tiền là bảo cậu làm gì cũng làm mà?”

"Giờ tôi cho cậu tiền, sau này cậu là của tôi."

Lục Vũ mặc một chiếc áo sơ mi sa-tanh màu hồng vô cùng quyến rũ, cộng với vẻ ngoài thanh mảnh, thực sự rất xứng với cái xưng hô “thư sinh trắng trẻo”.”

Chỉ nhìn thấy hai tay của Lục Vũ đang trong tư thế đầu hàng, cho dù cổ áo có bị xé toạc, anh ta cũng không quan tâm, cười giễu cợt:

“Cô Châu, nam nữ thọ thọ bất thân, cô đừng làm vậy được không?”

Châu Kỳ:

“Anh không phải trai bao sao? Người như anh còn quan tâm nam nữ thọ thọ bất thân?”