Khi Khương Nghênh và Châu Dị đến bằng ô tô, Châu Kỳ đang kéo cổ áo của Lục Vũ ra khỏi phòng riêng.
Vừa mở cửa nhìn thấy Châu Dị, Châu Kỳ liền rùng mình một cái, lập tức buông ra.
Châu Kỳ:
“Anh… anh hai.”
Giọng Châu Dị lạnh lùng:
“Cô đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, Châu Kỳ cắn môi dưới, im lặng.
Mối quan hệ giữa Lục Mạn và Lục Vũ vốn đã được biết rõ trong Châu gia, Châu Kỳ chú ý thấy Châu Dị đang nhìn Lục Vũ, gương mặt hiện ra nét xấu hổ, vô thức muốn dùng thân thể của mình che chắn Lục Vũ.
Nhưng Lục Vũ cao hơn cô một cái đầu, cô làm như vậy cũng hoàn toàn vô ích.
Châu Dị cười lạnh nói:
“Cô lén mẹ lớn đi gặp người của bà à?”
Sắc mặt Châu Kỳ chợt đỏ bừng:
"Không, không phải, chỉ là em…”
Châu Kỳ đang muốn giải thích, nhưng chưa kịp nói thì đã im lặng.
Mà cô định nói gì nhỉ?
Nên nói rằng gặp Lục Vũ, cô muốn đưa cho anh một khoản tiền để anh rời khỏi Lục Mạn?
Hay là cô lo lắng Lục Vũ không muốn làm mất nguồn cung dài hạn là Lục Mạn nên nghĩ ra ý tưởng tồi là giả vờ bao nuôi anh?
Dù là gì thì Châu Kỳ cũng không thể nói ra.
Ngay khi Châu Kỳ đang nghĩ cách đưa ra lời giải thích hợp lý thì Châu Dị rút điện thoại gọi điện.
Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Dị lạnh lùng nói:
"Tiểu Cửu, vào đây đưa Châu Kỳ về nhà chính của Châu Gia."
Nói xong, Châu Dị cúp máy.
Châu Kỳ nghe Châu Dị nói, nắm chặt đôi tay đang buông thõng bên người, trong lòng tức giận nhưng không dám phản bác.
Châu Dị cúp điện thoại không bao lâu, Tiểu Cửu từ bên ngoài đi vào.
Châu Dị hất cằm về phía Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu mặt không biểu cảm nhìn Châu Kỳ:
"Mời cô Châu!”
Châu Kỳ nhìn bộ dạng hung hăng của Tiểu Cửu, không khỏi run rẩy, siết chặt bàn tay rồi rời đi.
Châu Kỳ rời đi, Lục Vũ đang ở trong phòng riêng cầm rượu trên bàn uống một ngụm, vừa buộc lại cổ áo sơ mi rách nát, trên mặt kèm theo nét cười tinh nghịch.
"Chị Khương Nghênh, nếu chị đến muộn một bước, em có thể sẽ không giữ được trinh tiết."
Khương Nghênh bước vào phòng mà không tiếp lời Lục Vũ, cô nhìn xung quanh và thấy thiết bị giám sát không bật, cô nói nhỏ:
"Tôi đã bảo cậu rời khỏi Bạch Thành rồi còn gì? Sao cậu vẫn chưa đi?”
Lục Vũ:
“Đang Tết mà, em muốn đến rằm rồi hẵng đi.”
Khương Nghênh khẽ cau mày nói:
"Hôm nay Châu Kỳ gây sự với cậu ầm ĩ như vậy, sớm muộn Lục Mạn cũng sẽ biết, tôi mua vé cho cậu, cậu rời khỏi Bạch Thành đêm nay đi."
Lục Vũ vô tâm cười nói:
"Không nghiêm trọng như vậy chứ?"
Lục Vũ nói xong, thấy vẻ mặt Khương Nghênh lạnh lùng, không giống như đang nói đùa, nụ cười trên gương mặt tắt hẳn:
"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
Khương Nghênh:
"Ở tình cảnh này rồi mà Lục Mạn lật mặt với Châu Hoài An là vì ai?”
Lục Vũ cảm thấy chột dạ.
Khương Nghênh:
"Nếu như để cho bà ta biết hết thảy đều là cái bẫy, cậu nghĩ thử xem, bà ta sẽ làm như thế nào?"
Lục Vũ biết tất cả thủ đoạn của Lục Mạn.
Lục Mạn tuy là nữ nhưng phương pháp trả thù của bà còn độc ác hơn nam giới.
Chưa kể những điều khác, có thể thấy rõ ràng là ông già nhà họ Châu bị chuốt thuốc.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Lục Vũ trầm mặc.
Khương Nghênh lấy điện thoại đặt vé máy bay cho Lục Vũ:
“Cậu nên rời đi ngay và đến Văn Thủy tránh mặt một thời gian đi.”
Lục Vũ:
“Em về nhà lấy đồ.”
Khương Nghênh nói:
"Không cần lấy gì cả. Cần gì thì trực tiếp đến Văn Thủy mua."
Thấy Khương Nghênh nói tình thế nghiêm trọng như vậy, Lục Vũ đưa tay vò đầu vài lần:
"Chị Khương Nghênh, có phải em đã gây phiền phức cho chị rồi không?"
Khương Nghênh cười nói:
"Không có."
Lục Vũ không tin:
"Thật không?"
Khương Nghênh giúp Lục Vũ đặt chuyến bay qua điện thoại của mình rồi chép và chuyển tiếp thông tin chuyến bay đến điện thoại của Lục Vũ.
"Nếu cậu còn trì hoãn, cậu thực sự sẽ gây rắc rối cho tôi."
Lục Vũ:
“Được, em đi đây.”
Khương Nghênh:
"Tôi tiễn cậu."
Lục Vũ nói đùa:
"Không cần đâu, chị tiễn em thì bắt mắt lắm. Không có chuyện cũng thành có chuyện.”
Lục Vũ nói xong, mỉm cười với Khương Nghênh, nhặt chiếc áo khoác ném trên ghế sofa, quay người bước ra khỏi cửa.
Đi được vài bước, đi ngang qua Châu Dị, Lục Vũ dừng lại, nghiêng đầu nhìn Châu Dị, tiến lại gần anh, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:
“Anh rể, bảo vệ em gái em đấy. Dù chị ấy có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một người phụ nữ."
Châu Dị đang vui khi Lục Vũ gọi mình là anh rể, nhếch môi mỏng nói:
"Đừng lo lắng."
Sau khi nghe được lời hứa của Châu Dị, Lục Vũ bước đi.
Lục Vũ rời đi không bao lâu, Châu Dị cùng Khương Nghênh cũng lái xe đi mất.
Trên đường trở về Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh luôn cảm thấy bất an khi ngồi ở ghế phụ.
Châu Dị nhận ra tâm trạng cô có gì đó không ổn, liền đưa tay nắm lấy tay cô, siết chặt an ủi:
"Sao vậy? Em đang lo lắng cho Lục Vũ à?"
Khương Nghênh nói:
“Anh có cảm thấy chuyện tối nay rất kỳ lạ không?”
Châu Dị trầm giọng nói: "Hả?"
Khương Nghênh bày tỏ sự lo lắng suốt đêm trong lòng cô:
"Hành tung của Lục Vũ trước giờ luôn thất thường, với quan hệ của Châu Kỳ, không thể nào điều tra được Lục Vũ ở đâu.”
Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Ý của em là gì?"
Khương Nghênh:
"Em nghi chuyện tối nay là một cái bẫy."
Ở bên kia, Lục Vũ đang ngồi trên một chiếc ô tô màu đen đến sân bay.
Khi anh đang trò chuyện với tài xế thì một chiếc xe thương mại bất ngờ xuất hiện giữa đường và chặn đường họ.
Người điều khiển chiếc ô tô màu đen sững sờ, vội vàng phanh gấp.
Lục Vũ nghiêng đầu, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, tìm thông tin liên lạc của Cát Châu gửi tin nhắn: Anh ơi, em xảy ra chuyện rồi.
Sau khi gửi đi, Lục Vũ lấy tấm danh thiếp trong điện thoại di động ra, nhét vào miệng rồi nuốt chửng.